Hạ Sơ Thất mỉm cười, cứ như không buồn nói thêm gì nữa, nàng đứng dậy nhìn hắn ta, “Được rồi, ta hỏi xong rồi. Chuyện ta muốn biết cũng đã biết rồi. Đông Phương Đại đô đốc, có thể cho ta chút gì để ăn không? Ta đói quá.” Đông Phương Thanh Huyền nhất thời không thể thấu được suy nghĩ của nàng, thăm dò, “Trong thiên lao, khi lửa cháy lan đến mà ngươi cũng không biết mà chạy, theo lý mà nói, lẽ ra ngươi cũng không biết đói mới phải chứ?” “Có biết vì sao ta không chạy không?” Khi cười lên, đôi mắt của nàng như trăng khuyết. “Vì sao?” Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền gợn sóng. “Ha ha” Nàng cười khan rồi đứng dậy, vỗ cánh tay hắn ta, “Bởi vì ta biết Đông Phương Đại đô đốc nhất định sẽ đến cứu ta. Ngươi nỡ để ta chết ư? Nếu ta chết rồi thì giá trị khổng lồ của người sẽ không còn nữa nhỉ?”
Nàng cười rất vui vẻ, cứ như không còn chuyện gì buồn lo nữa.
Tâm trạng vốn đang còn u ám, quả thật đã đỡ lên nhiều.
Lúc nãy khi nàng thăm dò nặng thăm dò nhẹ Đông Phương Thanh Huyền thì sự bực bội dồn nén trong lòng đã tan biến hết. Tuy là một người ngoài cuộc, nàng không thể phán định được thật thật giả giả. Nhưng từ câu trả lời của Đông Phương Thanh Huyền, ít ra cũng giúp nàng có một lý do thuyết phục bản thân mình: Triệu Tôn không liên quan đến chuyện này, hắn không đồng lõa với Đông Phương Thanh Huyền hại chết Thái tử. Thể thì, nữ tử trong vườn mai, cũng chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3482004/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.