Hoàng Minh Trí nghe thấy hắn nói một câu như thế, gã nức nở run lên mấy cái, rồi “oa” một tiếng mà khóc lên. Một lúc lâu sau, không ai ngờ được rằng gã đột nhiên đứng dậy đâm đầu vào quan tài của Thái tử.
“Chủ nhân ơi... Nổ tài đến hầu hạ người...”
“A!”
Trông thấy gã be bét máu tươi, Lan Đần bị dọa ôm lấy đầu, khóc rống lên. Bấy giờ là giờ Mùi, ngày mùng hai tháng hai.
Hạ Sơ Thất dựa vào bức tường lạnh lẽo ở thiên lao, hai tay ôm đầu gối, không nhúc nhích. Nhà tù này có chút lâu đời, không biết đã có bao nhiêu người từng vào đây mà nhìn rất tang thương. Ba mặt đều là tường đá, mặt còn lại là cánh cửa với những thanh gỗ tròn. Cánh cửa rất thô, đã bong hết lớp sơn, nhìn qua giống như một ông lão trầm mặc, đang yên lặng nói về lịch sử nhà tù.
Trong lao không có giường, chỉ có một tầng rơm rạ dày. Bây giờ, nàng đang ngồi trên đống rơm rạ.
Từ khi vào trong ngục, không có ai tới tra hỏi nàng, bốn phía rất yên tĩnh, hầu như không có tiếng người. Nàng không thấy có “bạn từ” nào ở sát vách, cũng không ngửi được mùi hôi thối, tanh hôi như trong tưởng tượng. Tổng thể mà nói, cái nhà tù này tương đối sạch sẽ, cũng không có phạm nhân nào khác. Trong yên tĩnh, nàng đột nhiên mỉm cười --- có phải mình đang trong khu VIP không nhỉ?
Nàng không biết kết quả sau khi ngồi tù là gì, cũng không có tâm trạng mà suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481995/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.