Chương trước
Chương sau
Trên đường đi, tiểu thái giám mà Trịnh Nhị Bảo bố trí tới hầu hạ nàng đã nói cho nàng lễ nghi và quy củ của buổi lễ. Hạ Sơ Thất yên lặng lắng nghe, càng ngày càng cảm thấy chức vị phò mã này chẳng tốt lành gì. Quyền lực không lớn, mà quy củ cũng không phải là ít. Nhìn ngắm trang phục hoa lệ của mình, trong lòng Hạ Sơ Thất có cảm giác thấp thỏm không yên. Cái cảm giác này giống như là hôm nay nàng phải đi dự một bữa Hồng Môn Yến vậy. Bánh xe lịch sử từng giây từng phút vẫn đi về phía trước, cho dù mọi người có muốn hay không thì nó vẫn không bao giờ ngừng chuyển động. Hôm nay là ngày mùng hai tháng hai năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, đội ngũ tham dự cầu khấn trong điện trùng trùng điệp điệp, liên miên không dứt, cảnh tượng cực kỳ hùng vũ. Màn tơ trong điện rủ xuống đất, ánh nến rực rỡ, rất nhiều cờ phướn màu vàng viết đẩy kinh văn.

Lễ nghi cúng tế cũng cực kỳ phức tạp.

Người xướng lễ của chùa Thái Thường liên tục đọc những lời tổ trời tối nghĩa và khó hiểu. Hòa thượng Đạo Thường Hữu Xiển giáo Tăng lục tự chủ trì buổi lễ.

Hồng Thái Hoàng đế cao cao tại thượng mặc lễ phục long trọng nhất, cầm trong tay ngọc khuê* dẫn đầu mọi người quỳ xuống, thành kính dập đầu, để tỏ lòng kính sợ trời xanh. Hoàng tử, hoàng tôn, văn võ bá quan, vương hầu công khanh phía dưới đứng thành hàng theo phẩm giai, Hoàng đế quỳ xuống, bọn họ cũng quỳ theo, trong tiếng tế thiên dài dòng của người xướng lễ, dập đầu thật sâu. (*) Ngọc khuế: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa. Mọi người đều rất thành kính.

Cho dù ngày thường đã làm bao nhiêu chuyện ác, tổn thương bao nhiêu người vô tội thì ở giờ phút này, những người có quyền lực ở vương triều Đại Yến đang tại vị đều tin tưởng rằng chỉ cần thành tâm là có thể khiển trời xanh cảm động, mà cúng tế cũng là phương pháp duy nhất có thể kết nối với thần linh, nên không người nào không thành kính.

Hạ Sơ Thất quỳ rất đúng quy củ trong đám người, khóe mắt thỉnh thoảng liếc về phía trước, muốn tìm xem Triệu Tôn đang ở đâu. Sau chuyện “minh châu kết tóc” và “ôm nhau ngủ” tối qua, nàng cảm thấy giữa nàng và hắn hình như là có chút khác lạ. Trước kia hai người đều là nửa đùa nửa thật, từ đầu đến cuối đều mông lung, không ai bày tỏ tình cảm của mình hay bàn luận qua chuyện tình cảm.

Việc “kết tóc” đêm qua, trong lòng nàng hiểu, hắn cũng hiểu. Chuyện hắn tự tay kết tóc cũng là một hình thức đáp lại.

Sờ sờ dải “tóc tết” được xếp gọn gàng trong túi ở ngực, nàng cũng có cảm giác giống như các cô nương khi yêu khác, nôn nóng muốn nhìn hình bóng tuấn lãng anh tuấn kia. Mặc dù không có nữ quyền tham gia buổi lễ này, nhưng vẫn có rất nhiều người trong đại điện. Nàng là vị phò mã cuối cùng trong số rất nhiều phò mã của lão Hoàng đế, cho nên khoảng cách giữa nàng và Triệu Tôn là quá xa, ở giữa có rất nhiều người, nàng nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền, nhìn thấy Triệu Miên Trạch, nhưng lại không trông thấy hắn đâu. Phảng phất như là trải quả một thế kỷ vậy... Đến lúc nàng sắp ngủ gật, các nghi lễ cúng tế mới kết thúc.

Một người phụ trách cúng tế của chùa Thái Thường tên là Lý Chủ Bạc tới nói, “Mời các vị đại nhân nghỉ ngơi một lát, sau khi thay y phục thì lại cùng nhau đi tới ngự điền ở Ngâm Xuân Viên. Đến buổi trưa sẽ tiến hành nghi thức cày ruộng.”

Tại các buổi lễ lớn đều cần phải cực kỳ chú ý đến trang phục của các cấp bậc, đồ lễ là mặc lúc cúng tế, đương nhiên không thể mặc lúc đi cày ruộng, cho dù là lão Hoàng đế hay là văn võ bá quan đều cần đi thay quần áo.

Khi thay quần áo ở hậu điện, Hạ Sơ Thất cũng không thấy Triệu Tôn đâu. Nhưng trên đường đi, nàng lại trở thành tiêu điểm của mọi người.

Cho dù là xuất phát từ hiếu kỳ hay là chỉ quan sát thì người người đều có tâm tư muốn nhìn thấy nàng. Vì họ đã sớm nghe nói đến vị quân lương y Sở lương y phủ Tấn Vương và phò mã chưa cưới của Tử Nguyệt công chúa rồi. Khó có được cơ hội nàng xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho nên nàng liền biến thành một khối nguyên thạch thu hút mọi ánh nhìn.

Ánh mắt mỗi người đều có các kiểu tâm tư khác nhau.

Hạ Sơ Thất coi như không thấy, chỉ thay bộ y phục đã được chuẩn bị sẵn dưới sự giúp đỡ của Lý Mạc. Bộ y phục màu đỏ với hoa văn đẹp đẽ, đầu đeo trâm vàng, bên hông không có đai lưng, phối hợp với thân hình gầy gò của nàng thì không toát lên được vẻ cứng cáp như nam tử bình thường, nhưng lại có vẻ phong tình kiều diễm.

“Đẹp mắt không?” Nàng giơ hay tay lên, cười tủm tỉm hỏi Lý Mạc. “Không tệ!” Lý Mạc liếc nàng, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. “Ha. Vậy là tốt rồi.”

Một khi trong lòng con gái có người thương thì thường sẽ đặc biệt để ý đến dung nhan của mình, thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy người kia, cho dù không để làm gì cả, chỉ nhìn nhau thôi cũng được. Nàng loanh quanh vài vòng ở ngoại điện vẫn không thấy Triệu Tôn đâu, nên bèn lên xe ngựa của phủ Tấn Vương, đi Ngâm Xuân Viên đợi trước. Hôm nay thời tiết ấm áp, cảnh trí ở phụ cận Ngâm Xuân Viên cũng không tệ.

Ngự điền ở ngay bên ngoài Ngâm Xuân Viên, phía xa xa có một dòng suối nhỏ uốn cong lượn vòng quanh một vùng đất bằng phẳng, nhìn thì giống chữ “điền”. Bởi vì hôm nay Hoàng đế tới cày ruộng cho nên tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, trên đường đi có thể thấy được Cấm Vệ Quân đang cầm đao trong tay đi tuần tra, áo giáp vang lên tiếng “leng keng” không dứt.

“Không khí thực sự là quá tốt, đệ phải hít nhiều hơn một chút mới được.” Hạ Sơ Thất vươn hai tay ra, khép hờ đôi mắt, hít sâu một hơi, cảm thấy rất thoải mái.

“Sở Thất, đệ nhìn bên kia kìa.”

Nhìn theo hướng Lý Mạc chỉ, ánh mắt Hạ Sơ Thất phát sáng.

Đó là một khu vườn nhỏ bên trong Ngâm Xuân Viên. Khu vườn rất yên lặng, bên trên tường thấy được xây bằng gạch đá xanh thấp thoáng có mấy cành mai nhô ra. Mùa hoa mai sắp tàn, mấy nhánh hoa mai sắp tàn kia nhìn mê người một cách kỳ lạ, lập tức khiến cho nàng sinh ra cảm giác “một nhánh hồng mai leo tường tới”.

“Thật đẹp. Đi, đi xem.” Hạ Sơ Thất nổi hứng, dẫn Lý Mạc nhanh chân đi tới đó. Khi tới cánh của hình tròn nhỏ bé kia, thấy hoa mai sắp tàn kia, nàng chợt cảm thấy cảnh này so với lúc hoa mai nở rộ càng có vẻ nghệ thuật hơn. Nàng không nói gì, đi qua đi lại giữa tán hoa, lòng đầy vui sướng nhìn ngắm những cánh hoa không còn nguyên vẹn dưới ánh sáng bầu trời đầy nhu hòa, cảm thấy cái tiểu viện này như là chốn bồng lai tiên cảnh. “Nếu như... Có phải mãi mãi chàng cũng không muốn gặp ta?... Hồi ức... Kế hoạch lâu như vậy... Vì sao lại nhìn như không thấy... Cái khổ cầu mà không được trên thế gian mới là cái khổ lớn... Bị vây khốn trong một tấc vuông... Vì chàng... Đời này không tiếc nuối...”

Một giọng nói đứt quãng truyền đến từ nơi xa, dọa cho Hạ Sơ Thất giật mình nhảy dựng lên.

Đó là một giọng nữ du dương phảng phất như tiếng nước rơi xuống ngọc thạch từ trong rừng mai chậm rãi truyền tới, thâm tình sâu đậm, ôn nhu động lòng người, như là thỏ thẻ với tình lang, nghe vô cùng êm tai.

Khoảng cách quá xa, nàng cũng không nghe được rõ ràng. Nhưng Ngâm Xuân Viên là khu vườn cây cảnh của hoàng gia, người có thể xuất hiện ở nơi này, không phải là nữ quyền trong cung thì cũng là nội ngoại mệnh phụ *.

(*) Nội mệnh phụ là phi tử trong cung, ngoại mệnh phụ là mẹ, vợ quan. Chẳng lẽ có cô vợ trẻ nhà ai ở đây yêu đương vụng trộm sao? Nàng và Lý Mạc nhìn nhau, đang nghĩ xem nên quay lại hay đi vào thì bỗng có một người bay ra từ trong rừng mai, tiếng quần áo và đao kiếm phá không vang ra, rất là chói tai. Động tác Lý Mạc nhanh nhẹn, không nói hai lời đã ngay lập tức chắn trước người nàng, nghênh đón người kia.

“Là ngươi?”

“Là ngươi?”

Một giọng nam, một giọng nữ vang lên cùng lúc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, có chút không kịp phản ứng, và cũng khiến cho ánh mắt Hạ Sơ Thất lập tức trầm xuống, lưng cứng đờ. Trần Cảnh? Y ở đây, như vậy Triệu Tôn cũng ở đây. Giọng nữ ôn nhu ban nãy chính là đang nói chuyện với hắn sao? Trái tim vô thức co lại thật đau, Hạ Sơ Thất nhếch khóe miệng, nhìn Trần Cảnh.

“Trần đại nhân, điện hạ có ở bên trong không?” “Sở... Phò mã gia...” Trần Cảnh là một nam nhân cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt thì cũng không đổi sắc. Nhưng lúc này, y kinh ngạc đến ngây người khi Hạ Sơ Thất mặc trang phục hoa lệ bỗng dưng xuất hiện, y không biết nên trả lời thế nào, thân thể cao lớn cứng ngắc đứng ở nơi đó.

“Không tiện nói sao?” Hạ Sơ Thất bình tĩnh hỏi.

“Là...” Hầu hết Trần Cảnh cử động lên xuống, hai tay ôm quyền với chào nàng một cái. “Trần đại nhân ở đây canh chừng cho điện hạ à?” Hạ Sơ Thất nhếch môi, liếc mắt nhìn lướt qua rừng mai.

“Không, không phải.” Trần Cảnh từ trước đến nay luôn thật thà, không quen nói dối. Y liếc nàng một cái, không dám nhìn thẳng Hạ Sơ Thất, đầu hơi cúi xuống. Hạ Sơ Thất nhìn y, lỗ tai vang lên từng tiếng “ong ong”, chân mềm nhũn. Nàng không thể suy nghĩ kĩ xem cảm nhận lúc này là gì, chỉ thấy âm thanh khi phát ra đã khàn đặc.

“Trần đại nhân, nữ nhân đang nói chuyện với điện hạ là ai thế?”

Nàng hỏi rất bình tĩnh, sắc mặt Trần Cảnh thay đổi, nhưng không có ý trả lời. Thấy thế, Hạ Sơ Thất nhìn thoáng qua cành mai tàn kia, không tiếp tục dông dài với y, cất bước muốn đi vào trong rừng mai, thế nhưng Trần Cảnh vốn luôn cung kính với nàng lại giơ vỏ kiếm ra, chặn đường đi của nàng, “Phò mã gia, ngài không thể đi vào.”

Không thể sao? Ánh sáng sáng hơn ánh trăng còn đọng lại của bảy viên dạ minh châu kia còn chưa hết, hai dải tóc tết vẫn còn vương mùi thơm kia vẫn còn quấn quít cùng nhau, những lời đã nói vẫn còn phiêu đãng bên tai, hơi ấm của hắn khi ôm nàng vẫn còn chưa lạnh, thế mà chỉ mới mấy canh giờ, chẳng lẽ đã thay trời đổi đất rồi à? Hô hấp Hạ Sơ Thất ngừng lại, cảm thấy vành mắt có chút nóng.

“Tránh ra.”

“Phò mã gia!” Trần Cảnh ngàn nàng lại, cất cao giọng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.