“Nguyệt đại tỷ, tỷ cũng về đi. Ta sợ nếu tỷ ở đây thật thì công chúa sẽ càng không tỉnh lại.”
Câu này độc thật!
Nguyệt Dục biến sắc, sau đó vành mắt đỏ bừng, khom người cúi chào.
“Vâng, chúng ta đi ngay.”
Dáng vẻ vừa rưng rưng nước mắt vừa nghe lời của nàng ta, càng khiến người ta cảm thấy nàng ta có tâm địa lương thiện, xử sự đoan trang, không có dã tâm khác. Nhưng nàng ta càng biểu hiện như thế, Hạ Sơ Thất càng không thể xem nàng ta là một người tốt.
Bản tính của con người vốn đã là ích kỷ, nàng không tin trong thiên hạ này thật sự có người không suy nghĩ cho bản thân mình.
Màn đêm từ từ buông xuống. Viện Thanh Đường lên đèn, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ. Triệu Tử Nguyệt cứ nằm suốt trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, không có dấu hiệu tỉnh lại. Thỉnh thoảng Hạ Sơ Thất lại bắt mạch cho nàng ta, có khi sẽ mở cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng thấp thỏm bất an. Nàng ngồi vào chiếc bàn nhỏ cách giường không xa, vẽ vẽ viết viết, tô tô sửa sửa, suy nghĩ ra cách mới, đầu tóc sắp bạc trắng thì mới thấy Mai Tử từ bên ngoài chạy xông vào.
“Sở Thất, gia trở về rồi!”
Nghe thấy câu này, mọi cảm xúc của Hạ Sơ Thất bỗng nhiên dâng trào.
Cứ như vào giây phút ấy mọi sự bất an đều trở nên thực tế rõ ràng. Triệu Thập Cửu quả thật là một người dễ khiến người khác cảm thấy an tâm. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481976/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.