Nàng cười lạnh, phân phó thị vệ bên cạnh. “Trông coi cho kỹ, từ giờ trở đi, không cho phép ai tới gần viện Thanh Đường.”
Lại một lần nữa đi vào phòng của Triệu Tử Nguyệt, Hạ Sơ Thất nhìn thoáng qua Nhị Quỷ đang quỳ trên mặt đất rồi nói nhỏ, “Sửa sang quần áo của ngươi cho tốt rồi ra bên ngoài trông coi đi. Công chúa sinh bệnh, người là một thị vệ lại quỳ ở đây để làm gì?”
Sinh bệnh sao? Trên mặt Nhị Quỷ vẫn còn có vẻ ửng hồng quỷ dị, lúc ngẩng đầu lên, vết tát trên mặt càng thêm rõ ràng. Y tiến đến bên Hạ Sơ Thất, há to miệng, nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng y trời sinh tính tình lanh lợi nên dưới ánh mắt lạnh như băng của nàng, rất nhanh đã có phản ứng lại từ trong sự ngây ngốc của mình, vội vàng đứng dậy, nhìn Triệu Tử Nguyệt trên giường một chút rồi yên lặng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại mấy nữ nhân. Hạ Sơ Thất xoay người lại, đảo mắt một vòng rồi khoát tay áo. “Các ngươi cũng đều ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện riêng với công chúa mấy câu. Mặt khác, chuyện công chúa sinh bệnh đều giữ kín mồm miệng cho ta, nếu không...” Dứt lời, “choáng” một tiếng, nàng tiện tay đánh đổ bình hoa trên bàn trà, “Cái bình hoa này, chính là kết quả.” Bình hoa vỡ vụn, mảnh vỡ văng đầy đất.
Đông Phương Uyển Nghi là người đầu tiên châm chọc nhìn qua, “Ôi chao, hôm nay uy phong thật lớn nhỉ. Loại chuyện này của công chúa, chúng ta thân làm tẩu tẩu phải an ủi nàng ấy vài câu, sao lại không được? Có một số người bảo chúng ta giấu giếm, nhưng mà có tật giật mình, không dám để cho điện hạ biết để điều tra rõ ràng tình hình thực tế?” Mấy từ “tình hình thực tế” và “có tật giật mình” cũng không chói tai bằng từ “tẩu tẩu” kia.
Hạ Sơ Thất liếc nàng ta một cái, “Như phu nhân thật đúng là gan to bằng trời, lời nói đi quá giới hạn mà nói cũng không đỏ mặt mảy may, chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, thân phận nô tỳ, cũng dám tự xưng là tẩu tẩu của Tử Nguyệt công chúa, không sợ người ta cười rụng răng sao?”
“Ngươi...” Đông Phương Uyển Nghi ngay lập tức không giữ được bình tĩnh, chỉ về phía nàng muốn nổi đóa, lại bị Hạ Sơ Thất hung hăng trừng mắt nhìn lại, rồi nàng lại đùa cợt hỏi một câu không liên quan, “Như phu nhân thật sự không hiểu đạo lý làm người đừng quá cao ngạo hay sao?”
Đông Phương Uyển Nghi càng giận hơn, “Ngươi là đồ tiện nhân ác độc, bất nam bất nữ, trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ lại muốn bịt miệng chúng ta, ngươi nghĩ hay quá nhỉ?” Hạ Sơ Thất cười mà như không cười, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. “Ý của bổn phò mã là, ngươi nhanh chóng cút ra ngoài cho ta.”
Hai chữ “phò mã” vẫn có sức nặng vô cùng. Dù có nói thế nào, phò mã cũng là chồng của công chúa, còn thị thiếp không được tính là con cháu vương gia, nhắc tới cũng chẳng qua chỉ là thân phận nô tỳ. Nghe thế, Đông Phương Uyển Nghi biến sắc, tức giận đến mức bờ môi run rẩy, nặng nề hừ một tiếng rồi muốn dẫn Hương Thúy rời đi.
Nhưng Hạ Sơ Thất lại gọi nàng ta lại, “Họ Đông Phương, ngươi quên chưa hành lễ với bổn phò mã.”
Đông Phương Uyển Nghi xưa nay là một người có tính tình cao ngạo, lại cực kỳ nóng nảy, nghe lời này, lập tức nhịn không được mà phát hỏa.
“Sở Thất, ngươi đừng khinh người quá đáng!” “Bổn phò mã muốn người hành lễ là khinh thường ngươi sao?” Lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, ánh mắt Hạ Sơ Thất đột nhiên lướt qua Nguyệt Dục, lại lướt qua Ngụy thị đang hoảng sợ, nhíu mày lại, trong ánh mặt hiện lên vẻ cuồng vọng mà những người khác hoàn toàn xa lạ, “Được, nếu ngươi đã nói như thế, vậy ra không khinh thường ngươi một chút thì uổng cho lời khen của người dành cho ta.”
Dứt lời, Hạ Sơ Thất nhặt cái cổ bình hoa vỡ lên, giơ tay đập tới gương mặt xinh đẹp của Đông Phương Uyển Nghi. Đông Phương Uyển Nghi giật mình, trợn to hai mắt, “A...” một tiếng rồi chật vật ôm đầu cúi xuống, mảnh bình hoa vỡ kia liền sượt qua mu bàn tay của nàng ta, đập vào tường, đồng thời cũng rạch ra một vết thương thật sâu trên mu bàn tay nàng ta. Cả phòng đều im lặng.
Chỉ có mảnh bình hoa vỡ rơi trên mặt đất làm vang lên tiếng động. Ai cũng không dám tin, từ trước đến nay Sở Thất luôn cười đùa tí tởn, cà lơ phất phơ, vậy mà khi giận dữ lại đáng sợ như thế. Lúc nàng ra tay cũng hung ác như thế, không thua chút nào lúc Tấn Vương gia tức giận. “Đã thấy cả rồi chứ?” Hạ Sơ Thất nói, dang tay ra, đặt mông ngồi trước giường Triệu Tử Nguyệt, “Lời bổn phò mã muốn nói, đều nhớ rõ ràng cả chưa?” Quả nhiên là người lương thiện thì hay bị bắt nạt, lần tức giận này của nàng, không chỉ khiến cho Đông Phương Uyển Nghi, mà bao gồm cả Ngụy thị, Nguyệt Dục và các nữ nhân trong phòng đều hai mặt nhìn nhau, rồi quỳ xuống hành đại lễ, “Phò mã gia.” Lần đầu nếm thử chỗ tốt do thân phận và quyền thể đem lại, nhưng trong lòng Hạ Sơ Thất lại không hề thoải mái.
Giữa người với người, vì sao cứ phải như thế này? Ngươi không ép người khác, thì sẽ có người khác tới giẫm ngươi sao? Đột nhiên, nàng ngộ ra nguyên nhân vì sao Triệu Tồn không ngăn cản chuyện này. Một thân phận phò mã gia, nhất là phò mã của Triệu Tử Nguyệt, đúng thật là dùng rất tốt. Lúc then chốt, đơn giản chính là thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, ai bảo người mà lão Hoàng đế sủng ái nhất chính là Triệu Tử Nguyệt chứ?
Tất cả mọi người giải tán, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Chỉ còn có một mình Triệu Tử Nguyệt vẫn còn khóc thút thít. Từ đầu đến cuối, từ lúc nàng nổi giận mắng người, Triệu Tử Nguyệt vẫn luôn đang khóc, không ngăn cản nàng, cũng không nói câu nào, từ đầu đến cuối nàng ta chỉ đắm chìm trong sự đau khổ của mình. Nàng ta kéo chăn, nằm co ro, hai mắt khóc đến đỏ bừng, chật vật, tinh thần sa sút, kinh hoàng, không biết nên làm thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]