Đông Phương Thanh Huyền nhẹ “a” một tiếng, cúi đầu xuống mở sách ra rồi nở nụ cười. “Chẳng lẽ là Thanh Huyền nhìn nhầm?” Triệu Tồn không trả lời hắn ta, buông rèm xuống, che đi dáng người yêu nghiệt tuấn mỹ của hắn ta ở bên ngoài.
“Đi!”
“Tần Vương điện hạ khởi giá...”
Trên đường đi, mọi chuyện lại khôi phục như bình thường, như là chưa từng xảy ra chuyện gì, mấy chục tên Cẩm Y Vệ đứng ở hai bên đường, đưa mắt nhìn xa giá của Triệu Tôn chậm rãi đi vào thành.
Hạ Sơ Thất cảm thấy mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Tổn, giống như là không quá lo lắng về chuyện con hổ nhỏ màu vàng kia. Nhưng nghe giọng điệu của Đông Phương Thanh Huyền, con hổ nhỏ màu vàng hẳn là một vật cực kỳ quan trọng, nàng càng nghĩ càng khó hiểu, cuối cùng thì nhìn về phía Triệu Tôn vẫn đang ung dung thản nhiên kia, “Gia, con hổ nhỏ bằng vàng kia rất quan trọng đúng không?” “Đúng.” Hạ Sơ Thất nhíu mày lại, tiếp tục hỏi, “Rốt cục đó là cái gì?” “Hổ Phù.”
Triệu Tôn nói như mây trôi nước chảy, giống như Hổ Phù chẳng qua chỉ là một thử trang sức bình thường không thèm để ý. Nhưng trong đầu Hạ Sơ Thất thì “ong” một tiếng, suýt chút nữa ngất đi. Lúc trước, khi cầm con hổ nhỏ màu vàng kia trên tay, mặc dù nàng thấy vật đó được chế tác vô cùng tinh mỹ, nhưng cũng chỉ nhìn nó như nhìn một đống tiền vàng mà thôi, chứ chưa từng cân nhắc tới điều gì khác đối với tấm Hổ Phù này.
Hổ Phù tức là binh phù, là vật có thể dùng để điều binh khiển tướng. Bây giờ Triệu Tôn làm mất binh phù, không bàn giao lại được cho triều đình, đây chính là tội lớn.
Trách không được lão Hoàng để lại nhiều lần mang lòng nghi ngờ hắn, chắc hẳn cũng có liên quan đến chuyện Hổ Phù này.
“Gia...” Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng nói có hơi chút áy náy. Nhưng Triệu Tôn lại chỉ nhìn nàng một chút, trên mặt không thể hiện rõ tâm tình như thế nào, đôi mắt đen nhíu lại, dưới sự xóc nảy của xe ngựa, hắn hững hờ nói với nàng: “Bây giờ nàng biết, có cho gia bao nhiêu bạc cũng đền bù không được chưa?”
Hạ Sơ Thất lúc trước vẫn tự khen khả năng ăn trộm của mình, giờ chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, “Vật đó thật sự không nằm trong tay ta. Lúc đó rõ ràng ta đã chôn nó ở dưới chân tường, sau này quay lại tìm, lại không hiểu sao không thấy nữa.”
“Gia biết.” Giọng hắn vẫn hờ hững như thế, gương mặt vẫn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào.
Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Chàng biết sao?”
Hắn nhìn sang, “Không phải vậy thì ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng như thế sao?”
Hạ Sơ Thất bĩu môi, nghĩ đến chuyện mình lo lắng sốt ruột vì tấm Hổ Phù đó những ngày qua, nàng không khỏi cắn răng phun ra một câu.
“Đáng ghét!”
Mắng hắn xong, trong giây lát, nàng lại như nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ nhíu lông mày: “Không đúng, nghe giọng điệu tên gay Đông Phương kia, có vẻ như hắn ta biết ta chôn Hổ Phù ở chân tường không đúng không? Hơn nữa, hình như hắn ta còn biết Hổ Phù bây giờ đang ở đâu nữa thì phải?”.
“Ừ.” Triệu Tôn đáp lại, thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng một cái, ánh mắt thâm thúy như là một cái giếng cổ, “A Thất không cần phải lo lắng chuyện này, chỉ cần nghĩ xem nên đền bù gia thế nào là được.” Hạ Sơ Thất ngơ ra rồi hừ lạnh một tiếng. “Tần Vương điện hạ, ngài thiếu tiền sao? Sao lúc nào cũng nghĩ tới tiền vậy?”
“Học theo nàng thôi.” “Vậy chàng trả ta học phí bao nhiêu?” Hai người nói chuyện, lại nhắc đến chuyện tiền tài. Mà Triệu Tổn từ đầu đến cuối đều cho nàng cảm giác là thật sự hắn không quá quan tâm đến chuyện này. Sự bình tĩnh của hắn khiến cho cảm xúc lo lắng của Hạ Sơ Thất chậm rãi tiêu tan. Nhưng sự thật chứng minh, có một số việc, thật sự không nên nghĩ đơn giản như thế. Xe ngựa vừa vào phủ Tấn Vương, Triệu Tồn không vào phủ mà dặn nàng mang bồ câu vào, còn mình thì cưỡi ngựa, dẫn một đám người chạy như bay mà đi. Nhìn tình hình, giống như là có chuyện quan trọng gì đó cần phải làm. Đêm hôm ấy, hắn cũng không trở về.
Ban đêm, Hạ Sơ Thất vẫn ở trong Sở lương y. Nàng đi tới viện Thừa Đức để làm một cái ổ cho Tiểu Mã, lại ba phen mấy bận lấy cớ là cho nó ăn để tới nhìn phòng Triệu Tôn. Nhưng mà toàn bộ viện Thừa Đức đều là một mảnh đen kịt, không thắp đèn, tỳ nữ đang trực nói điện hạ chưa từng trở về.
Lo lắng trong lòng nàng càng bị đẩy lên cao hơn.
Nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.
Gió thổi báo giông bão sắp đến.
Đêm hôm đó là một đêm mưa gió bão bùng. Hôm sau, Triệu Tôn vẫn chưa trở về. Hạ Sơ Thất và Lý Mạc cùng với Nhị Quỷ đi ra khỏi Sở lương y, theo thông lệ đi tới Đông cung để xem bệnh cho Thái tử gia Triệu Chá. Nhưng một chuyện không thuận, mọi chuyện cũng không thuận, ba người vừa mới bước ra khỏi cánh cửa to lớn ở Sở lương y, đã nhìn thấy trong viện cách đó không xa, Triệu Tử Nguyệt đang cầm một sợi roi dài đứng đó đầy oán khí.
“Ngươi lại muốn đi đâu?” Giọng nàng ta tràn đầy oán trách. Hạ Sơ Thất nhìn nàng ta rồi nghĩ, “Đúng chuẩn một cô vợ trẻ”, thấy đau hết cả đầu.
“Công chúa, hạ quan có chuyện quan trọng cần làm.” “Có chuyện gì còn quan trọng hơn so với việc ở cạnh ta?”
Giọng điệu Triệu Tử Nguyệt u oán như là một cô vợ nhỏ bị chồng mình bỏ rơi. Nàng ta hỏi như chuyện đương nhiên, người không biết chuyện có khi thật sự cho rằng Sở Thất nàng là Trần Thế Mỹ phiên bản đời thật, làm mấy chuyện bỏ vợ ruồng con mất.
Nàng ngửa mặt nhìn trời, rồi không thể không giải thích rõ ràng. “Tới Đông cung để xem bệnh cho Thái tử gia, không thể chậm trễ.”
Triệu Tử Nguyệt bĩu môi, “Không thể phải người khác đi sao? Hôm qua trong cung còn phải người tới nói, bảo ta phải ngoan ngoãn, ở trong phủ cùng người bồi dưỡng cái gì gì kia, cái gì mà tình đến gì gì đó... Bản công chúa quên rồi! Đúng, người đó còn nói phụ hoàng đã hạ chỉ để Công Bộ xây dựng phủ công chúa, để Thập Thất ca chuyên môn đốc thúc, khi xây dựng xong phủ công chúa, ta và người có thể bàn tới chuyện hôn nhân. Sở Thất, ngươi không thể
bên ta nhiều hơn à?”
Muốn gả chồng lắm rồi hay sao thế? Hạ Sơ Thất cười ha hả, rồi muốn chuồn đi, “Đúng vậy, đúng vậy, con gái của Hoàng để không lo chuyện cưới hỏi, cho nên công chúa không nên sốt ruột như vậy. Ngày khác có lẽ ngài sẽ lại coi trọng một Vương Thất, Trần Thất, Tạ Thất, hay là Vương Bát Thất nào đó, không nhìn trúng ta nữa, người không nên vội vàng được không, sau này nói tiếp nha.”
“Không, ta muốn gả cho ngươi.”
Tính tình của Triệu Tử Nguyệt kia ngang ngược, có thể nói là người ngang ngược nhất mà Hạ Sơ Thất từng gặp. Đại khái là nhận ra nàng muốn rời đi, tiểu ma nữ nắm chặt roi da chạy cực nhanh tới. Hạ Sơ Thất đã chuẩn bị bộ dạng nghênh chiến, nhưng nàng ta không vung roi đánh người, chỉ tội nghiệp níu tay áo của Hạ Sơ Thất, “Sở Thất, người dẫn ta đi cùng có được không?”
“Không được.”
“Sao lại không được? Ngươi là chồng của ta. Ngươi nên dẫn ta đi cùng.” Trong đầu Hạ Sơ Thất như có mười vạn con quạ đen đang hát hò, nhưng dù cho có bực bội, nàng vẫn nở nụ cười phò mã”, rồi nhẹ nhàng nắm chặt tay Triệu Tử Nguyệt, còn cố ý bóp nhè nhẹ rồi mới trả lời: “Công chúa, người không biết đâu, bệnh của Thái tử gia... không tiện cho các cô nương nhìn thấy. Hơn nữa, thân thể người mềm mại yếu ớt, lỡ mà có lây bệnh thì chẳng phải khiến cho người ta đau lòng sao?” Mấy chữ “khiển cho người ta đau lòng” làm khuôn mặt nhỏ của Triệu Tử Nguyệt đỏ cả lên.
“Có người ở đó, bản công chúa sợ cái gì. Ngươi chẳng phải là thần y sao?” Khụ khụ! Tuy nói Hạ Sơ Thất giả vờ rất giống một nữ hán tử, nhưng nàng cũng rất ít khi tỏ vẻ khí khái nam nhi trước mặt các cô gái. Nhưng lúc này, rõ ràng là có hiểu lầm. Đột nhiên thấy gương mặt thẹn thùng của tiểu công chúa, nàng không khỏi bật cười.
“Đương nhiên, đương nhiên. Nhưng họ quan không lo lắng chuyện này, mà là... ôi, bà cô của ta, dù sao thì người cũng chỉ là một tiểu cô nương, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài chung quy cũng không được hay cho lắm, ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé, hử, được không?”
Ăn mềm không ăn cứng là tính tình bình thường của con người, nhưng lại không bao gồm loại người được nuông chiều như Triệu Tử Nguyệt. Nàng ta bĩu môi lườm Hạ Sơ Thất, “Ta nhất định phải đi cùng ngươi, chẳng may có người bắt nạt ngươi thì ta có thể giúp.” “Không người nào dám bắt nạt ta đâu.” “Chẳng phải ta đã từng bắt nạt ngươi sao?” “...” Vậy mà cũng gọi là bắt nạt sao? Cuối cùng là ai bắt nạt ai vậy?
Hạ Sơ Thất không khuyên bảo được nàng ta, đang định bỏ mặc nàng ta mà đi thì đã thấy tiểu ma nữ hét to, “Còn nữa, còn nữa, chẳng phải ngươi đã đáp ứng ta, bảo nhện biểu diễn cho ta xem à? Ngay hôm nay có được không?” “Không được!” Hạ Sơ Thất vô trán rồi từ chối một tiếng.
Nhưng Triệu Tử Nguyệt là người có thể phân rẽ phải trái sao? Nàng ta liền níu Hạ Sơ Thất lại không buông.
“Hoặc là người về phủ chơi với ta, hoặc là ta đi theo ngươi, ngươi chọn đi.”
Liếc sang nàng ta, Hạ Sơ Thất đã rất muốn xù lông, nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là muội muội của Triệu Tôn. Làm sao cũng phải cho nàng ta ba phần mặt mũi. Tròng mắt nàng xoay tròn trong chớp mắt, suy tính một chút, hạ giọng thần thần bí bí nói, “Công chúa, không bằng chúng ta đánh cuộc nhé?”
“Đánh cuộc như thế nào?” “Ta có thể bảo cho con nhện đi theo đường ta chỉ, người có tin không?” Triệu Tử Nguyệt cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu cô nương nông nổi. Nghe xong lời này, nàng ta lập tức trợn mắt lên nhìn, “Không thể như thế, không tin!” Hạ Sơ Thất cười hì hì nói, “Nếu như ta có thể làm được, sau này người không được quấn lấy ta nữa, được không?” Triệu Tử Nguyệt do quá hiểu kỳ nên chỉ do dự một chút rồi gật nhẹ đầu, “Được.” “Quân tử nhất ngôn?” “Tử mã nan truy*!” (*) Câu gốc là tứ mã nan truy: bốn con ngựa cũng khó đuổi kịp, nhưng Tử Nguyệt lại nói thành tử mã ngựa chết. Nhìn dáng vẻ vỗ ngực cam đoan của Triệu Tử Nguyệt, nụ cười âm hiểm của Hạ Sơ Thất chợt cứng ngắc lại. Ngựa chết thì đương nhiên khó đuổi được rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]