Đông Phương Thanh Huyền nhẹ “a” một tiếng, cúi đầu xuống mở sách ra rồi nở nụ cười. “Chẳng lẽ là Thanh Huyền nhìn nhầm?” Triệu Tồn không trả lời hắn ta, buông rèm xuống, che đi dáng người yêu nghiệt tuấn mỹ của hắn ta ở bên ngoài.
“Đi!”
“Tần Vương điện hạ khởi giá...”
Trên đường đi, mọi chuyện lại khôi phục như bình thường, như là chưa từng xảy ra chuyện gì, mấy chục tên Cẩm Y Vệ đứng ở hai bên đường, đưa mắt nhìn xa giá của Triệu Tôn chậm rãi đi vào thành.
Hạ Sơ Thất cảm thấy mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Tổn, giống như là không quá lo lắng về chuyện con hổ nhỏ màu vàng kia. Nhưng nghe giọng điệu của Đông Phương Thanh Huyền, con hổ nhỏ màu vàng hẳn là một vật cực kỳ quan trọng, nàng càng nghĩ càng khó hiểu, cuối cùng thì nhìn về phía Triệu Tôn vẫn đang ung dung thản nhiên kia, “Gia, con hổ nhỏ bằng vàng kia rất quan trọng đúng không?” “Đúng.” Hạ Sơ Thất nhíu mày lại, tiếp tục hỏi, “Rốt cục đó là cái gì?” “Hổ Phù.”
Triệu Tôn nói như mây trôi nước chảy, giống như Hổ Phù chẳng qua chỉ là một thử trang sức bình thường không thèm để ý. Nhưng trong đầu Hạ Sơ Thất thì “ong” một tiếng, suýt chút nữa ngất đi. Lúc trước, khi cầm con hổ nhỏ màu vàng kia trên tay, mặc dù nàng thấy vật đó được chế tác vô cùng tinh mỹ, nhưng cũng chỉ nhìn nó như nhìn một đống tiền vàng mà thôi, chứ chưa từng cân nhắc tới điều gì khác đối với tấm Hổ Phù này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481969/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.