“Đau sao?”
“Đương nhiên là đau rồi, bằng không ngươi cũng thử xem?”
Hạ Sơ Thất rũ mắt, trong lòng thấy buồn cười, nhưng trên tay thì lại thong thả ung dung. Bắt mạch, rồi lại quan sát sắc mặt, kiểm tra tưa lưỡi, lật qua lộn lại trêu đùa một lần, sau đó mới thu khăn lụa về, sắc mặc trầm trọng, nhăn đầu lông mày: “Công chúa, tình hình không được khả quan cho lắm.”
“Hả?” Triệu Tử Nguyệt hít vào một hơi. “Có chuyện gì vậy?” Triệu Tổn cũng thấp giọng hỏi. Trong lòng biết bọn họ đều đã bị vẻ mặt của mình hù dọa, Hạ Sơ Thất chậm rãi đặt khăn lụa về rương thuốc xong, mới quay đầu nhìn về phía nam nhân anh tuấn rắn rỏi trên ghế, thận trọng nói như chuyện lạ: “Theo hạ quan thấy, là mụn nhện.”
Triệu Tôn nhìn thẳng vào mắt nàng: “Cái gì gọi là mụn nhện?”
Hạ Sơ Thất cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng bình tĩnh như lúc nàng nghiêm túc làm việc mới có: “Mụn nhện còn gọi là nốt ruồi nhện, không chỉ ở phần mặt, phần cổ và phần ngực, mà khi nghiêm trọng có thể lan khắp toàn thân...”
Nghe nàng nói, Triệu Tử Nguyệt há hốc miệng, quên cả khóc.
“Nghiêm trọng không?” Trên mặt Triệu Tôn cũng có sự lo lắng mơ hồ. Cụp mí mắt xuống, Hạ Sơ Thất không trực tiếp nhìn Triệu Tôn mà quay đầu lại nhìn Triệu Tử Nguyệt đang trợn mắt há mồm, dịu dàng lại nghiêm túc hỏi: “Sự hình thành của mụn nhện, thường là vì trong cơ thể nhiễm phải chất độc trên người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481952/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.