“Đương nhiên là đau rồi, bằng không ngươi cũng thử xem?”
Hạ Sơ Thất rũ mắt, trong lòng thấy buồn cười, nhưng trên tay thì lại thong thả ung dung. Bắt mạch, rồi lại quan sát sắc mặt, kiểm tra tưa lưỡi, lật qua lộn lại trêu đùa một lần, sau đó mới thu khăn lụa về, sắc mặc trầm trọng, nhăn đầu lông mày: “Công chúa, tình hình không được khả quan cho lắm.”
“Hả?” Triệu Tử Nguyệt hít vào một hơi. “Có chuyện gì vậy?” Triệu Tổn cũng thấp giọng hỏi. Trong lòng biết bọn họ đều đã bị vẻ mặt của mình hù dọa, Hạ Sơ Thất chậm rãi đặt khăn lụa về rương thuốc xong, mới quay đầu nhìn về phía nam nhân anh tuấn rắn rỏi trên ghế, thận trọng nói như chuyện lạ: “Theo hạ quan thấy, là mụn nhện.”
Triệu Tôn nhìn thẳng vào mắt nàng: “Cái gì gọi là mụn nhện?”
Hạ Sơ Thất cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng bình tĩnh như lúc nàng nghiêm túc làm việc mới có: “Mụn nhện còn gọi là nốt ruồi nhện, không chỉ ở phần mặt, phần cổ và phần ngực, mà khi nghiêm trọng có thể lan khắp toàn thân...”
Nghe nàng nói, Triệu Tử Nguyệt há hốc miệng, quên cả khóc.
“Nghiêm trọng không?” Trên mặt Triệu Tôn cũng có sự lo lắng mơ hồ. Cụp mí mắt xuống, Hạ Sơ Thất không trực tiếp nhìn Triệu Tôn mà quay đầu lại nhìn Triệu Tử Nguyệt đang trợn mắt há mồm, dịu dàng lại nghiêm túc hỏi: “Sự hình thành của mụn nhện, thường là vì trong cơ thể nhiễm phải chất độc trên người con nhện mà bị nhiễm. Xin hỏi công chúa, mấy ngày gần đây có từng tiếp xúc với nhện không?” Cái dáng vẻ hỏi đó của nàng giống như hoàn toàn không biết Triệu Tử Nguyệt từng thả nhện trên giường nàng. Triệu Tử Nguyệt mếu máo. Liếc trộm Triệu Tôn một cái, nàng ta lắc đầu thật nhanh: “Không có! Bổn công chúa chưa từng động vào nhện.” “Như vậy à?” Hạ Sơ Thất làm ra vẻ gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi lại nhìn về phía Triệu Tôn, nói với vẻ đứng đắn: “Nếu như Tử Nguyệt công chúa chưa từng sờ vào nhện, vậy thì chỉ có thể có một nguyên nhân. Gia, khi hoocmon sinh dục trong cơ thể tăng cao, cũng sẽ phát sinh mụn nhện.”
Nàng nói một đống lộn xộn xong, lại cố ý thừa nước đục thả câu.
“Ngươi mau nói.” Triệu Tôn ép giọng trầm xuống, cũng coi như dần được cơn giận.
Hạ Sơ Thất ho khan một tiếng rồi mới nói: “Cũng có nghĩa là tiểu công chúa đã tương tự rồi.”
Hai từ tương tự nói cực kỳ không rõ ràng nhưng mọi người đều nghe hiểu. Ý của nàng là Tử Nguyệt công chúa yêu rồi, nhớ nam nhân rồi, nhớ đến nỗi mọc mụn rồi. Nhất thời, mọi người đều nín thở. Nhưng gương mặt vốn đang đỏ bừng của Triệu Tử Nguyệt lại có phần vừa tức vừa xấu hổ, còn đỏ hơn cả mông khỉ.
“Ngươi nói láo, nói láo... Thập Cửu ca, hắn ức hiếp người, muội không có, muội không có đâu.”
Ngón tay Triệu Tồn hơi cong lại, gõ trán, không thèm để ý đến Triệu Tử Nguyệt, chỉ hỏi Hạ Sơ Thất. “Ngươi chỉ cần nói có chữa được hay không, nên chữa như thế nào?” Hạ Sơ Thất cau mày giả như đang suy nghĩ, sau đó mới liếc Triệu Tôn một cái.
“Trị cũng được, nhưng bệnh này là mụn nhện, vì thế cần phải dùng nhện để làm thuốc dẫn thì mới có thể dẫn các thuốc khác vào trong kinh lạc tạng phủ, trừ độc hộ thể, khiến cho không tái phát nữa. Đây cũng chính là ý nghĩa của lấy hình bổ hình, lấy hình trị hình trong nghiên cứu trung y học.”
“Lấy nhận làm thuốc dẫn?”
Triệu Tôn nhìn nàng. Hạ Sơ Thất khẽ gật đầu, nhìn cái miệng há to và bộ dạng uất ức của Triệu Tử Nguyệt thì sự tức giận đối với nàng ta cũng đã tiêu tan mất rồi. Nhưng nàng cũng không phải là người chịu thua thiệt, tiểu ma nữ này nếu một ngày không chỉ phục được thì ngày đó nàng sẽ không thể yên ổn. Nếu đã ra tay thì phải chỉnh đốn nàng ta cho chịu phục thì thôi.
“Đúng, gia, cái gọi là lấy nhận làm thuốc dẫn, chính là dùng nhện sống làm thuốc, cùng với những vị thuốc khác nấu thành canh, một ngày uống ba lần, chỉ cần ba ngày thì sẽ trị khỏi triệt để.”
“Được, đi kê đơn đi.” Triệu Tổn như có như không liếc nàng một cái, chân mày thả lỏng, lại trầm ngâm nhìn về phía Triệu Tử Nguyệt ở trên giường, giọng nói nặng thêm: “Đợi cơ thể khỏe lại rồi thì lập tức hồi cung đi, bớt gây chuyện thị phi trong phủ của ta.”
“Ca ca..” Triệu Tử Nguyệt mếu máo, hít mũi, nước mắt ào ào: “Muội không ăn nhện đầu, chắc chắn hẳn đang lừa người, chắc chắn là hắn dùng phương pháp gì đó của người nước Tề, dùng để trừng trị người nước Tề. Muội không cần phương thuốc của hắn, muội muốn tìm thái y đến trị bệnh, muối không ăn nhện đâu.”
Khuôn mặt của tiểu nha đầu Thanh Đằng lại đỏ lên: “Công chúa, đó là dĩ kỳ nhân chỉ đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân.” (Lấy phương pháp của người đó để đối đãi với người đó.)
Triệu Tử Kỳ đang trong cơn tức giận nên hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta: “Ngươi câm miệng, bổn công chúa không phải là đang nói cái này sao? Không phải chính là lấy phương pháp của người nước Tề để trừng trị người nước Tề sao? Ngươi thật cho rằng bổn công chúa không hiểu?”
“... Da.”
Thanh Đằng ngậm miệng lại, Hạ Sơ Thất nhìn lên nóc nhà, các nhà đầu khác đều giả chết. Khuỷu tay Triệu Tôn gác trên tay vịn ghế gỗ lim tơ vàng, xoa xoa trán. “Có bệnh nào có thể không uống thuốc? Uống!”
Cơ thể Triệu Tử Nguyệt đổ rầm xuống giường, hai tay hai chân giãy giụa lung tung, khóc lóc om sòm một lúc, thấy Triệu Tôn hoàn toàn không để ý đến mình, nàng ta đột nhiên trợn trắng mắt, ôm lấy cổ họng ho khan mấy tiếng, đầu nghiêng sang một bên liền “ngất” đi.
“Công chúa.” “Điện hạ, công chúa ngất rồi!” Lúc này, người trong phòng đều bị dọa chết khiếp. Hạ Sơ Thất lật mí mắt công chúa ra xem, quay đầu nhìn Triệu Tôn. “Gia, bây giờ ta sẽ châm cho công chúa mấy kim, sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.” Tiểu nha đầu sợ “kim châm” nên vừa nghe thấy châm kim, đôi mắt “vèo” một cái liền mở ra. “Ta không muốn!”
Hạ Sơ Thất giữ chắc lấy tay nàng ta, mỉm cười: “Công chúa tỉnh rồi sao?”
Triệu Tử Nguyệt hừ một tiếng, hất tay nàng ra: “Thập Cửu ca, huynh có nói gì muội cũng không ăn nhện đâu, là tên người xấu này muốn hại muội, huynh mau đuổi hắn đi có được không? Muội ghét hắn, nhìn thấy hắn là tức giận!” Triệu Tôn lẳng lặng nhìn nàng ta, hắn vẫn bình tĩnh như trước: “Có bệnh thì phải trị.”
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Hạ Sơ Thất: “Đi kê đơn đi.” “Dạ.” Hạ Sơ Thất nháy mắt ra hiệu với Lý Mạc rồi ra khỏi phòng trong. “A! Thập Cửu ca! Muội không ăn nhện, không ăn nhện đâu!” Trong phòng trong, Triệu Tử Nguyệt đang kêu khóc cho hả giận, ném những đồ cổ bằng sứ rơi đầy đất, ném đến mức “loảng xoảng” vang dội, ở phòng ngoài Lý Mạc vừa viết đơn thuốc, vừa nhìn Hạ Sơ Thất ôm tai cười khẽ: “Ai dô, trời quả nhiên sập rồi.”
Hạ Sơ Thất kê đơn thuốc rồi bảo Lý Mạc cầm lấy đi bốc thuốc, nàng hài lòng vươn cái lưng mỏi, đang cảm thấy trong lòng tràn đầy khoan khoái thì nhìn thấy Triệu Tôn mặt không biểu cảm đi ra, sau lưng còn có Trịnh Nhị Bảo không nói tiếng nào đi theo, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Gia! Đơn thuốc đã kể xong rồi, ta sại người đi bốc thuốc rồi. Ngài khỏi phải lo lắng nữa, không quá ba ngày là có thể trị khỏi triệt để, không làm tổn hại đến dung nhan xinh đẹp của công chúa điện hạ đâu.”
Triệu Tồn dừng bước, nhìn nàng một cái: “A Thất, nàng đi theo ta.”
“Được, thưa gia.” Hạ Sơ Thất ngoan ngoãn trả lời hắn, nhưng sống lưng của nàng lại có chút lạnh. Sao lại có một loại cảm giác như hắn muốn đòi nợ muộn nàng thế: Nàng cúi thấp đầu, giả vờ thành thật, nhắm mắt đi theo hắn, rất nhanh đã ra khỏi viện Thanh Đường, mãi cho tới khi người trước mặt đột nhiên dừng lại, nàng không cẩn thận khiến mặt mình đập vào tấm lưng lạnh cứng của hắn, những suy nghĩ lung tung của nàng mới tạm ngừng. “Làm gì thế, đi đường mà cũng không đi cho đàng hoàng nữa sao?” Hắn quay đầu lại nhìn nàng. Hạ Sơ Thất nhếch khóe miệng, cũng không hiểu tại sao mà đến trước mặt hắn lại trở thành không thể nào nổi nóng được: “Không có gì, ta đang nghĩ đến chuyện đơn thuốc.”
Một bàn tay to ẩm áp vươn tới, giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: “Nàng ấy à!”
Sắc mặt lạnh lùng của hắn dưới ánh sáng mờ mịt nhìn không rõ, nhưng trái tim của Hạ Sơ Thất lại bị giọng điệu hơi lạnh lại vừa bất đắc dĩ của hắn làm cho bối rối: “Gia làm sao thế? Có phải có chỗ nào không khỏe không?”
“Còn dám hỏi gia?” Triệu Tôn xoa đầu nàng, nắm thật chặt bàn tay nhỏ trong tay mình, giọng điệu thản nhiên, nói: “Tiểu nha đầu tâm địa không xấu, hù dọa một chút là được rồi, không cần phải cho nó ăn nhện thật.”
Hạ Sơ Thất thấp giọng kêu một tiếng, cúi đầu xuống, tâm loạn như ma: “Hóa ra chàng biết là do ta làm.” “Chỉ dựa vào chút tâm tư nhỏ bé này của nàng mà có thể giấu được gia sao?” Khẽ nheo gương mặt mang theo cảm giác mát lạnh của nàng, Triệu Tôn cởi áo choàng trên người xuống bọc lên cơ thể nàng, lúc này mới cười khẽ một tiếng: “Tiểu nha đầu Tử Nguyệt kia đúng là nên có người dạy dỗ một chút. Mong là sau khi gặp chuyện này rồi, nó có thể thu bớt lại tính tình. Mười bốn tuổi không còn nhỏ nữa, có thể gả đi được rồi.”
Sự thản nhiên và sự cưng chiều nồng đậm trong giọng nói của hắn đều khiển Hạ Sơ Thất cảm thấy hơi kì lạ, và cả sự ấm áp không nói lên được kia nữa. Chuyện này nàng sở dĩ không nói cho hắn biết là vì nghe nói Triệu Tôn rất sủng ái muội muội duy nhất này. Nhưng hôm nay hắn không hề vạch trần nàng ngay tại trận, ngược lại còn che chở nàng...
Không thể không nói, yêu cầu của nữ nhân đối với tình cảm thật ra rất ít. Chẳng qua là trước mặt mọi người, hắn có thể cho nàng mấy phần mặt mũi. Bất luận người khác đối với nàng như thế nào, hắn cũng kiên trì đứng bên cạnh nàng trước sau như một, cho dù người đó là muội muội duy nhất của hắn. “Gia, ngài không trách ta sao?” Nửa người nàng dựa vào trong lồng ngực hắn, giống như một tiểu cô nương chìm đắm trong đường ngọt. “Đương nhiên... phải trách!” Triệu Tôn liếc xéo tới, giọng điệu không có quá nhiều khiển trách, nhưng lại có sự cười nhạo không giống thường ngày. Hắn không nhanh không chậm phất tay áo, lại nắm lấy tay nàng, cùng đi về phía viện Thừa Đức.
“Quay về, nàng phải đền bù phí tổn thất tinh thần cho gia.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]