“Nhi tử khẩu kiện phụ vương.”
Nhìn thấy con trai mình, Triệu Chá cười tươi hơn, “Miền Trạch về rồi? Mau, đến ngồi cạnh phụ vương.”
Triệu Miên Trạch ngồi bên mép giường Triệu Chá, khẽ gật đầu hỏi thăm Hạ Sơ Thất xong mới nắm lấy tay Triệu Chá, cẩn thận xem xét tỉ mỉ rồi thở phào, “Phụ vương, khí sắc của người quả nhiên đã chuyển biến tốt hơn.” Triệu Chá mỉm cười vỗ tay hắn, tâm tình cũng rất vui vẻ.
“Nhờ có Sở y quan. Miên Trạch, con phải cảm ơn hắn thật tốt mới đúng.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, nói chuyện mấy câu với Triệu Chá, nghe y dạy dỗ mới các từ đứng dậy. Trước khi ra ngoài, hắn quay đầu lại nháy mắt với Hạ Sơ Thất, Hạ Sơ Thất biết hắn muốn nói chuyện nên từ biệt Triệu Chá, lại nói cho Hoàng Minh Trí vài lời dặn của bác sỹ rồi mang theo hương thuốc đi.
Quả nhiên, Triệu Miền Trạch ngồi ở ghế dựa lớn đợi nàng, quần áo màu trắng thêu chim yến bay bay như tiên, chỉ ở ngọc đái và ống tay áo thêu chút hoa gì đó không nhận ra, rõ ràng là do bàn tay Hạ Vấn Thu làm ra. Chỗ nào cũng đều có vết tích ân ái!
Điều này làm nàng đột nhiên nghĩ đến một câu: Khoe khoang tình cảm lắm thường mau chết. Hôm nay ân ái bao nhiêu thì sau này sẽ oán hận bấy nhiêu.
Nàng ác độc nghĩ thế rồi liếc khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Triệu Miên Trạch, bỏ rương thuốc xuống, hành lễ, nở nụ cười mà đến MonaLisa còn không hiểu, ánh mắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481931/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.