Gả cho Triệu Miên Trạch? Hạ Sơ Thất hận không thể đâm chết hắn. Gả cái quỷ gì? Cơ thể căng thẳng, Hạ Sơ Thất nở nụ cười, bày ra dáng vẻ nói chuyện trị bệnh, “Thái tử điện hạ đừng bi quan. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trị hết bệnh cho ngài. Hạ quan không nói dối, tuy không dám nói trăm phần trăm, nhưng thật sự là hy vọng rất lớn, xin hãy tin tưởng ta.” Triệu Chá chợt cười, “Được, ta tin tưởng ngươi. Nói đến cùng thì ta vẫn tin tưởng ngươi.” Có ý gì? Thật khó hiểu! Hạ Sơ Thất đoán đầu óc của y đã hồ đồ rồi. Câu nói tiếp theo của y càng mơ hồ hơn, “Cuộc đời này của ta hình như quá dài rồi. Ta luôn đợi đến ngày đó, đợi rất lâu, vẫn luôn đợi, đợi đến lúc tóc cũng sắp bạc rồi. Sống không được, cũng không thể đến hoàng tuyển. Không biết kiếp sau có còn được gặp người hay không.” Nghe lẩm bẩm trong lúc không tỉnh táo, lá gan của Hạ Sơ Thất tăng lên. Nàng nhìn ra sau, thấy trong tâm điện không có người, bèn nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài có từng làm mất con trai không?”
Ánh mắt Triệu Chá sững lại, bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó lắc đầu. Hạ Sơ Thất thất vọng rũ mắt xuống, lại nghe y vô lực hít vào. “Bổn cung không làm mất qua con trai, chỉ là chết một đứa con trai. Đứa con lớn của bổn cung... Miên Hoàn, chưa đến tám tuổi đã chết yểu.”
“Nói như vậy, Hoàng Trưởng tốn điện hạ có phải đích trưởng tử không?” Hạ Sơ Thất nôn nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481926/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.