Viên Hình biết Lý Mạc là nữ, nhưng không biết Hạ Sơ Thất cũng là nữ. Ánh mắt của hắn ta đảo qua lại giữa hai người nhiều lần, sau đó hào sảng dặn dò: “Nhị Hổ Tử, còn không dâng trà cho khách quý?”
Dẫn bọn họ vào cửa là Nhị Hổ Tử, cậu ta cười hì hì rót hai cốc trà mang lên. Hạ Sơ Thất cười cảm ơn, nhấp một hộp trà. Không biết có phải ở trong phủ Tấn Vương bị Triệu Tổn nuôi ra cái miệng kén ăn rồi không, mà một người thường không hiểu trà như nàng cũng không khỏi không cảm thán trà trong Vương phủ vẫn tốt hơn.
Buông ly trà, Hạ Sơ Thất hỏi thăm vết thương của Viện Hình, sau đó bắt mạch cho hắn ta, thấy không có vấn đề lớn gồmới dặn dò vài câu, rồi chuyển sang chủ đề chính mà nàng quan tâm.
“Viên đại ca, người gọi chúng ta tới là vì có tin tức của Lan Đẩn nhà ta sao?” Viên Hình là một người đàn ông khí phách, vừa nghe Hạ Sơ Thất hỏi liền gật đầu. “Đúng vậy, có tin tức.” Hạ Sơ Thất vui vẻ, “Hắn ở đâu vậy?”
Nàng hỏi quá nhanh, Viện Hình sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Ta vừa biết tin tức vào hôm qua. Trước đó vài ngày, nhóm huynh đệ của ta và người của Diêm Bang họp bàn làm một vụ muối lậu. Ở bến đò Di Lăng, bọn họ nói thấy một đứa ngốc nhảy từ trên thuyền xuống, sau đó được người ta vớt lên. Lúc đó, trên thuyền la hét ầm ĩ, đám huynh đệ của ta chỉ nhìn náo nhiệt chứ không dám tới gần, bởi vì đó là thuyền quan.”
“Sau đó thì sao? Viên đại ca, có xác nhận được không?”
“Ta không chắc có phải là Lan Đần trong lời người nói hay không. Hôm nay, trời vừa sáng, ta liền gọi huynh đệ đó tới, nghe y miêu tả lại ngoại hình người đó thì đúng là giống mấy phần với miêu tả của các ngươi. Nhưng người huynh đệ của ta nói, đó là thuyền quan, người trên thuyền đều là nhân vật lớn không chọc nổi.”
“Nhân vật lớn, có phải là... Ninh vương?” Viên Hình hơi sững sờ, ánh mắt chợt lóe, “Không biết.” Trong lòng Hạ Sơ Thất đã có bảy tám phần suy đoán. Nàng cười, cũng không hỏi tới cùng. “Viên đại ca, vị huynh đệ đó có biết chiếc thuyền đó đi đâu không?” Viên Hình lại lắc đầu. Hạ Sơ Thất híp mắt, từ trong lồng ngực móc ra ngân phiếu mấy ngày trước Triệu Miên Trạch cho nàng. “Viên đại ca, chút lòng thành của ta không nói hết sự tôn kính. Khi nào tìm được người ta sẽ còn cảm ơn nhiều hơn nữa.”
Hạ Sơ Thất vốn tưởng rằng chưa đủ tiền nên Viện Hình cố ý làm bộ làm tịch, lại không ngờ hắn ta không có ý muốn đòi tiền. Hắn ta hốt hoảng ngăn lại, áy náy nói: “Huynh đệ à, người và Mạc Nhi là ân nhân cứu mạng của ta, ân tình cứu mạng suốt đời Viện Hình khó quên. Nếu đây là chuyện chỉ liên quan đến tính mạng của một mình ta thì ta sẽ giúp đỡ với bất cứ giá nào. Nhưng chuyện này kéo tới cả triều đình, ta không thể không tính toán cho anh em bên dưới. Ma trơi sợ ánh sáng, loại nghề nghiệp ngầm như chúng ta không tiện nhúng tay vào chuyện của triều đình, chắc ngươi có thể hiểu được sự khó xử của ta.” Đương nhiên nàng có thể hiểu được. Dù xã hội đen có lợi hại thế nào thì cũng không dám sống mái với cảnh sát.
Hạ Sơ Thất cất ngân phiếu vào trong ngực, rồi mím môi cười. “Viên đại ca khách khí, ngài có thể nói cho ta biết tin tức này là tốt lắm rồi.” “Tiểu huynh đệ quả nhiên là một người rộng rãi.” Viên Hình nửa ngồi trên giường thở dài, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn ta hơi chần chừ rồi mới nói: “Còn có một chuyện nữa, lúc huynh đệ chúng ta thăm dò tin tức, nghe nói có người khác đang tìm Lan Đẩn.” Hạ Sơ Thất ngẩn ra, “Người khác? Là ai?”
Hình như Viện Hình không tiện nói, khi Hạ Sơ Thất hỏi lại lần nữa, hắn ta mới nhỏ giọng đáp: “Hình như là người của Tần Vương gia, ta không dám khẳng định.”
Vẻ mặt Hạ Sơ Thất thay đổi, một lúc lâu mới thở ra một hơi. “Vậy là tốt rồi.” Lý Mạc có thể hiểu được lời nàng nói, còn Viên Hình thì không hiểu ra sao.
“Huynh đệ à, rốt cuộc Lan Đần nhà ngươi là ai mà có thể khiến Ninh Vương và Tấn Vương chủ ý?”
Hạ Sơ Thất cười khẽ, giả vờ không để ý mà nói: “Còn có thể là ai nữa? Chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, đại khái là dáng dấp hơi tuấn tú. Không phải Ninh Vương và Tấn Vương đều yêu thích nam sắc à? Có lẽ là coi trọng vóc người tuấn tú của Lan Đần nhà ta.”
“Cũng đúng...”.
Viên Hình gật đầu bày tỏ đồng ý, Lý Mạc ngước mắt nhìn lên trần nhà. Hai người tạm biệt Viện Hình ra khỏi viện, Hạ Sơ Thất vẫn còn mím môi, tự tìm niềm vui. Nếu Triệu Tôn biết nàng nói hắn như vậy, hắn có bực bội tới mức giết nàng không? “Sở Thất, vì sao muội luôn vui vẻ như vậy?” Lý Mạc đột nhiên nhìn chằm chằm Hạ Sơ Thất hỏi. Nàng cười tủm tỉm nháy mắt quyến rũ với Lý Mạc, “Tỷ đoán xem?”
Hiển nhiên Lý Mạc không có tâm tình đi đoán, nàng ta mím môi không nói nữa. “Tỷ thật sự là không thú vị! Không phải đã nói cho tỷ biết rồi à? Người sống một đời cần phải vui vẻ!” Hạ Sơ Thất ôm vai Lý Mạc, bày ra dáng vẻ tiểu sinh phong lưu tiêu sái, cười cong cả mắt.
“Vì sao muội vui vẻ? Vì muội biết hắn cũng đang giúp muội tìm Lan Đần...” Nói tới đây, không đợi Lý Mạc trả lời, nàng suy nghĩ một chút, lại quỷ dị lắc đầu, “Không đúng, tên này biết làm việc tốt mà không để tên à? Hắn không nói cho muội biết, chắc chắn là muốn vơ vét bạc của muội. Không được, muội phải chuẩn bị sẵn sàng trước, nếu không khi không tìm được người thì muội bắt buộc phải lấy thân báo đáp rồi.”
Lý Mạc liếc Hạ Sơ Thất, “Tỷ thấy dù hắn không vét bạc của muội thì muội cũng sắp lấy thân báo đáp rồi.” Hạ Sơ Thất hớn hở nhếch môi, “i, vì sao muội còn không lớn lên chứ?”
“Mười lăm tuổi có thể thành hôn rồi.” Trên mặt Lý Mạc hơi mát, hình như là bị gió lạnh thổi qua, hoặc là bị tâm tình cất giấu nào đó phá rối, “A Sở, vẫn là câu nói kia, muội phải nhớ cho kĩ đấy. Nếu hắn không thể cho muội danh phận thì dù hắn có đối xử tốt với muội như thế nào đi nữa, muội cũng không được giao mình cho hắn. Nếu không... cả đời của muội sẽ bị phá hủy. Danh tiết phụ nữ còn quan trọng hơn cả mạng sống.”
“Hiểu rồi, bà già dong dài.”. Cô nương khi yêu luôn vui vẻ. Hạ Sơ Thất chép miệng, ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt trắng bệch như giấy của Lý Mạc, có chút đau lòng thở dài. “Biểu tỷ, muội phát hiện viên đại ca có ý với tỷ, tỷ thấy thế nào?”
Lý Mạc không hề giật mình, cũng không có phản ứng khác, “Không thấy thế nào cả.” Hạ Sơ Thất gật đầu, “Cũng đúng, hắn ta là người sống nhờ liếm máu trên lưỡi dao, theo hắn ta không yên ổn, thôi bỏ đi.” Lý Mạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không trả lời nàng. Một lúc lâu sau, lúc Hạ Sơ Thất cho rằng nàng ta đang khó chịu thì nàng ta lại nói: “Tỷ không ghét xuất thân của hắn, chỉ là tâm lặng như nước, không nhận nổi ai.” “Tâm lặng như nước? Tỷ còn nhớ tới người đàn ông kia?” Đối với “người đàn ông kia” mà Lý Mạc vẫn giữ kín như bưng ấy, Hạ Sơ Thất nghĩ mãi không ra. Nghĩ tới nghĩ lui, lòng hiếu kì của nàng lại nặng thêm mấy phần, “Rốt cuộc người đó là ai? Lần trước tỷ nói hắn không còn, đã chết hay là gặp chuyện gì?” Lý Mạc rũ mắt, không nhìn Hạ Sơ Thất nữa mà bước nhanh đi, tư thế vô cùng hào hiệp.
Đại khái là giả nam trong thời gian dài nên ngày càng có phong thái đàn ông. “Này!” Nhìn bóng lưng hiên ngang của Lý Mạc, Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận.
Chỉ cần nhắc tới người đó”, dù nàng có hỏi thế nào thì Lý Mạc cũng coi như không nghe.
Nàng phục rồi! “Quái nhân!”
Vận may cũng dựa vào phong thủy, tin tốt chắc chắn dồn tới một đống.
Vừa trở lại phủ Tấn Vương thì lại có một tin tức tốt tới... Đông cung đón Hạ Sơ Thất đi khám bệnh.
Hôm nay là mùng sáu tháng Giêng năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, các phủ bộ làm việc lại bình thường. Công việc của Triệu Tôn cũng lu bù lên, sáng sớm đã đi, nàng không cần xin nghỉ với hắn. Hơn nữa, đương kim lão Hoàng để là một người chăm chỉ tới mức khiến quan lại thầm hận, ngày nghỉ ít, ngoại trừ lâm triều, còn có ngọ triều và vãn triều, đủ thứ chuyện trộn lẫn, không chịu chia việc cho người. Những năm trước đây bãi công Trung thư hành tỉnh, phế Thừa tướng, chỉ bố trí Lục bộ mà không khiến ông ta mệt chết, điều này cũng đủ để ghi danh thiên cổ rồi.
Hạ Sơ Thất xách hòm thuốc, dẫn theo Lý Mạc, ngồi lên xe ngựa Đông cung đến đón. Phủ Thái tử ở trong hoàng cung. So với đám Hoàng tử thì Thái tử gia được coi như một giai cấp đặc quyền. Hoàng tử phải dọn ra ngoài khi trưởng thành, Thái tử gia thì có thể tiếp tục ở trong hoàng cung. Xe ngựa từ Đông Hoa Môn đi vào, có ngự lâm quân kiểm tra lệnh bài vào cung. Qua Đồng Hoa Môn, phía bên phải là điện Văn Hoa, cũng chính là nơi làm việc của Thái tử gia Triệu Chá. Nhìn tường đỏ ngói xanh, tim Hạ Sơ Thất đập thình thịch. Bầu trời u ám, cung điện xa vời vợi, phảng phất nhìn không thấy điểm cuối. Mỗi khi đi một bước, nàng lại cảm thấy “án kiện Ngụy quốc công” như có một bước phát triển. “Sởy quan, mời đi bên này.” Đạp ghế xuống ngựa, tiểu thái giám An Tử cúi người đi trước dẫn đường.
So với phủ Tấn Vương thì Đông cung canh phòng càng nghiêm ngặt hơn, ở đâu cũng thấy được ngự lâm quân mặc áo giáp cầm đao tuần tra. Trong từng đợt tiếng bước chân, những bí ẩn không giải được trong lòng Hạ Sơ Thất làm cho đầu óc của nàng phấn khởi, cũng vô cùng tỉnh táo. Nàng xách hòm thuốc, cố gắng đi thật phóng khoáng, không dám để cho bất cứ ai phát hiện được cảm xúc trong lòng nàng. Cảm xúc thuộc về Hạ Sở, theo bước nàng vào Đông cung, đang liên tục dâng trào và lên men.
Đây là nơi Hạ Sở muốn gả vào. Đau lòng của nàng, uất ức của nàng, dãy tường đỏ nàng từng mong ngóng đều khắc sâu vào kí ức. Mỗi một bước đi cũng giống như đạp lên một điểm khổ sở. Hình như có một thiếu nữ ngốc nghếch đang đứng trên núi Thương Sơn, nhìn tường đỏ Đông cung kéo dài không thấy cuối, sau đó, nàng ta như bươm bướm nhảy xuống... “Đừng nôn nóng!” Hạ Sơ Thất thẩm an ủi nỗi lòng khó dằn của Hạ Sở.
Nàng biết, mỗi một bước đi bây giờ của nàng đều rất nguy hiểm. Có điều, một ngày nào đó, nàng muốn làm cho người nơi này, làm cho kẻ phụ lòng, kẻ xấu giở trò bị vạch trần mặt nạ dối trá vô sỉ, lộ ra sự xấu xí bên trong.
“Sở y quan hãy ngồi chờ một lát, chờ Hoàng công công triệu kiến.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]