Không cho người ta mặt mũi như thế, ngoại trừ Triệu Tôn thì còn có ai? Hình như hắn không vui, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại, sải bước dài tới, khí thể từ trên cao nhìn xuống, mang theo cơn gió lạnh buốt, ánh mắt đảo qua trong phòng làm nhiệt độ hạ thấp xuống.
“Cháu thỉnh an Thập Cửu thúc.”
Triệu Miền Trạch mỉm cười, kéo Hạ Vấn Thu hành lễ con cháu.
“Miễn!”
Thời đại này già trẻ có thứ tự, chú trọng lễ tiết, Triệu Tôn làm bậc cha chú, không cần cung kính trước mặt Triệu Miên Trạch. Hắn tùy ý khoát tay, nhìn thẳng Hạ Sơ Thất. Ngay trước Triệu Miên Trạch và Hạ Vấn Thu, hắn nắm hờ eo nàng kéo tới chỗ hai cái ghế chủ vị, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Triệu Miền Trạch. “Hắn làm y quan để thuận tiện cho hai ta, không hề có nguyên nhân khác nữa.”
Người có thể dõng dạc nói ra vì “nam sắc” mà lấy việc công làm việc tư thì cũng chỉ có mình Triệu Tôn.
Hạ Sơ Thật khóc không ra nước mắt.
Sự xuất hiện của hắn làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến nàng hao tổn tinh thần. Càng hao tổn tinh thần hơn là nàng đang ngồi trên cái ghế chỉ có Tần Vương phi tương lai mới có tư cách ngồi. Nhìn vẻ mặt thay đổi của người trong phòng có thể đoán được một hai... Thôi xong, trong mắt bọn họ, chắc chắn là Triệu Tôn điên rồi.
Bầu không khí trong phòng khách rất thấp. Triệu Tôn giơ tay vỗ vai Hạ Sơ Thất.
“Nhìn chằm chằm gia làm gì? Nhớ gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481921/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.