“Đại đô đốc nói có lý. Có điều, ngài làm người bảo lãnh cho ta trước mặt Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, ngài có biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là sau này tiểu tử ta có gặp phải chuyện gì thì Đại đô đốc ngài cũng sẽ bị liên lụy.”
“Đúng là như vậy...” Cổ tay thon dài trắng nõn nhấc lên, lúc Hạ Sơ Thất cho rằng tay hắn ta sắp rơi lên người mình thì tay hắn lại lướt qua nàng, gỡ chiếc khăn treo trên cột xuống, thương tiếc lau đao Tú Xuân như đối đãi với người yêu, “Vậy thì Sở tiểu lang phải phụ trách với bổn tọa mới được.”
“Cầu phụ trách?” Khóe môi Hạ Sơ Thất vểnh lên, trong ánh mắt chứa đầy ý cười, “Đại đô đốc đã có ý đó, tiểu tử dám không tuân theo sao? Chờ ta hồi phủ bấm với Tấn Vương điện hạ, tìm một ngày tốt nạp ngươi vào phủ làm thiếp cho ta. Đại đô đốc có ngại ở dưới Tấn Vương không?”
“Làm thiếp?”
Đông Phương Thanh Huyền ngẩn ra, lập tức nở nụ cười còn xinh đẹp hơn cả hoa đầu cành trên núi vào mùa xuân, từng ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng miết đao Tú Xuân.
“Khẩu vị của Sở tiểu lang thật lớn, có hai người là bổn tọa và điện hạ, ngươi chịu nổi sao?” “Tiểu tử không có bản lĩnh khác, chỉ có lòng tham là lớn.”
Hạ Sơ Thất cười nhạt, ứng đổi như thường. Không chỉ không có nửa chút ngượng ngùng của cô nương mà còn bày về phong lưu tao nhã. Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, sinh ra chút nghi ngờ.
“Ngươi không hề giống Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công.” “Đương nhiên, ta chỉ là ta.”
“Nàng ta là một đứa ngu ngốc, còn ngươi.” Hơi dừng lại, Đông Phương Thanh Huyền cười, “Là một tên lưu manh.” Hạ Sơ Thất che miệng ho khan, cười đến híp cả mắt, “Thật ra, cuộc sống chính là lưu manh, cả ngày đùa giỡn với con người. Chỉ có người lưu manh hơn nó thì mới có thể sống vui sướng. Hơn nữa, một người xinh đẹp ở ngay trước mắt mà không có cảm giác, ngay cả đùa giỡn lưu manh cũng không làm, vậy không phải là nghẹn chết à?” “Là một cô nương, lời không nên nói thì đừng nói...” “Ai nói ta là cô nương?” Hạ Sơ Thất âm trầm híp mắt hỏi.
Đông Phương Thanh Huyền tiếp tục lau đao, lưỡi đao sắc bén, hòa với yêu khí trên người hắn ta, khiến cả người hắn ta có thêm hơi thở lạnh lẽo âm u. Hắn ta liếc Hạ Sơ Thất, khóe môi nở nụ cười rồi nhích lại gần nàng, đặt khăn qua một bên, cúi đầu bên tai nàng, nhẹ nhàng cười hỏi bằng giọng nói mềm như nước: “Không thừa nhận? Có cần bổn tọa nghiệm chứng thân phận tại chỗ không?”
Trong đầu nàng ẩm” một tiếng.
Hạ Sơ Thất có chút chột dạ, lại không tin hắn ta dám làm thật.
Ông đây là đàn ông chính thống, còn sợ người nghiệm thân ư?” Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, “Lá gan của Thất tiểu thư ghê gớm thật. Bổn tọa rất tò mò, nếu hôm nay không phải bổn tọa đúng lúc chạy tới thì người định lấy món đồ chơi gì lừa Trưởng Tôn điện hạ? Có hay không? Lấy ra cho bốn tọa xem, xem tiểu đệ của ngươi có dạng gì?”
Hạ Sơ Thất ho khan, cũng không đỏ mặt. “Đại đô đốc nói đùa, vật đó không tiện đưa cho người xem.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ngồi xuống, cũng không ép nàng nói. Liếc hắn ta một cái, Hạ Sơ Thất sinh ra một suy nghĩ kì quái.
Vì sao ở trước mặt Đông Phương Thanh Huyền, dù hắn ta nói cái gì thì nàng cũng có thể thản nhiên ứng đối, nói đến chuyện lớn nhỏ cũng không đỏ mặt? Nhưng tại sao khi Triệu Tôn dựa gần nàng, trái tim nàng sẽ giống như động cơ, cơn đỏ mặt này rút, cơn đỏ mặt khác lại kéo đến, giống hệt cô vợ bé bỏng xấu hổ nhỉ?
“Sở tiểu bang đang suy nghĩ gì vậy?” Đông Phương Thanh Huyền liếc Hạ Sơ Thất, như cười như không nhìn vẻ mặt của nàng, trong mắt có hứng thú trêu ghẹo. Nàng sợ bị hắn ta nhìn thấu tâm tư nên nhích người ra xa hắn ta. “Không phải suy nghĩ về ngài.” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, nhích lại gần Hạ Sơ Thất, nàng lại lùi ra. Nàng lùi ra, hắn ta lại tới gần, ba lần bốn lượt nhích tới nhích lui làm rơi đệm lót khiến nàng không nhịn được nữa. “Đại đô đốc, ngài rảnh tới đau trứng à? Nhàm chán vậy!”
“Đau trứng?”
“Không hiểu sao? Ý là vô vị đấy.”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, vẻ mặt câu hồn đoạt phách, “Vậy coi như là bổn tọa đau trứng đi. Nếu không đau trứng thì sao lại tò mò Tấn Vương điện hạ say mê ngươi ở điểm nào chứ?”
“Bây giờ ngươi biết chưa?”
Hắn ta “Ừ” nhẹ một tiếng, cười nói: “Trên người người rất thơm, trách không được hắn thích.”
Thơm Thơm cái chó má!
Hạ Sơ Thất mím môi.
Nếu đổi lại là Triệu Tôn, hắn nhất định sẽ nói “ngươi thối lắm”. Lúc này, vết máu thấm vào vải khô đọng thành từng cục máu, dáng vẻ lôi thôi đến mức nàng ngại ra ngoài gặp người, vậy mà Đại đô đốc đẹp như tiên này lại nể mặt nói nàng thơm, chẳng lẽ hắn ta trời sinh thích mùi máu? “Ôi ôi, quả nhiên sự yêu thích của Đại đô đốc không giống người thường.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, đổi đề tài: “Sở tiểu lang muốn biết ai ra tay với Viện Hình không?” Hạ Sơ Thất liếc hắn, “Chuyện rành rành ra đó.”
“Ngươi muốn biết vì sao bổn tọa giúp người giấu giếm trước mặt Trưởng Tôn điện hạ không?” “Không muốn.” Hạ Sơ Thất không muốn bị dẫn theo câu chuyện của hắn. “À” một tiếng, Đông Phương Thanh Huyền vỗ về đao Tú Xuân, từ từ nở nụ cười, “Sở tiểu lang thật đúng là một người khiến người ta đoán không được. Vì sao vừa rồi muốn biết, bây giờ lại không muốn biết?”
Hạ Sơ Thất lẳng lặng nhìn hắn ta, sau đó cười lộ ra tám cái răng. “Bởi vì mỗi lần Đại đô đốc cười như vậy là trong lòng ngài có ý đồ xấu.” Tròng mắt Đông Phương Thanh Huyền co lại, lần này là nụ cười thật lòng.
“Tâm tư của Sở tiểu lang thật nhanh nhạy. Chỉ bằng điểm này, vậy bổn tọa nói cho ngươi biết cũng không sao. Ngày mai phải áp giải Tòng Lương về kinh thành, Tấn Vương muốn Tam pháp tư hội thẩm, nhưng bổn tọa lại nhận được thành dự của bệ hạ trước đó, nói là giao việc này cho Cẩm Y Vệ thẩm tra xử lí. Nếu sở tiểu lang đột nhiên biến thành Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công thì Sở Thất, thì người cùng Phạm Tòng Lương lập kế bia đá nghìn năm” là ai? Há chẳng phải chuyện bổn tọa làm sẽ bị hủy trong chốc lát ư? Cho nên ngươi tạm thời chỉ có thể làm Sở Thất, không thể làm Hạ Sở.”
“Đó là tính toán của ngươi à?” Hạ Sơ Thất cười khẽ, lạnh nhạt châm chọc: “Muốn dùng ta đối phó với Tấn Vương? Ngài đoán Phạm Tòng Lương sẽ khai ra cái gì? Hơn nữa, khai ra cái gì thì sẽ là cái đó sao? Ai mà biết ông ta chứ, pháp luật... không đúng, hình luật để ý chứng cứ. Đại đô đốc, ngài biết cái gì gọi là chứng cứ không?”
Đông Phương Thanh Huyền chỉ cười không đáp. Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, ánh mắt bén nhọn.
“Huống chi, nếu tiểu tử đoán không sai thì lòng của Đại đô đốc ngài không chỉ suy nghĩ thế thôi đâu nhỉ? Tiểu tử suy đoán lung tung một lần, đoán rằng... thế cục trước mắt quá nhỏ với ngài. Mưu đồ của Đại đô đốc cần phải lớn hơn
mới đúng phải không?” “Cái này miệng này của ngươi rất lưu loát! Thật đúng là dễ khiến người ta yêu thích!” Đông Phương Thanh Huyền lạnh nhạt nói, rồi miễn cưỡng tựa người trên thành xe, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục lại sự bình tĩnh, “Đáng tiếc, Sở tiểu lang nghĩ quá nhiều rồi. Ngươi không hiểu nổi cách làm người của bổn tọa, bổn tọa thích nhất là... khuấy đục dòng nước.”
Hạ Sơ Thất ngả ngớn nhếch môi, “Đại đô đốc, ngài có điều không biết đó thôi, tiểu tử cũng có một niềm yêu thích... đó là bắt cá trong nước đục, nước càng đục, cá càng lớn. Đợi bắt được cá rồi, tiểu tử sẽ nướng, chiến, luộc, mùi vị rất tươi.” “Nói như thế, Sở tiểu lang và bổn tọa thật đúng là tuyệt phối!”
“Không thể nào. Hai chúng ta, một người là người, một người là yêu, không hề xứng đôi.”
Nàng không chút khách khí mắng hắn ta, Đại đô đốc vẫn không hề tức giận, đôi mắt phượng xinh đẹp ấm áp thêm vài phần, thong thả nói: “Sở tiểu lang, kẻ thù và bạn bè không phải là vĩnh viễn. Hôm nay, người xem bổn tọa là kẻ thù, nói không chừng ngày sau lại xem bổn tọa là bạn bè. Còn nữa, bổn tọa cho rằng sẽ có một ngày bổn tọa hợp tác với ngươi. Đương nhiên, Sở tiểu bang vốn là một người hợp tác rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân bổn tọa giúp ngươi.” “Chỉ sợ còn có nguyên nhân khác nữa.” Hạ Sơ Thất cười.
“Thông minh!” Đông Phương Thanh Huyền cũng cười.
Ta đoán người sẽ không nói cho ta biết.” Hạ Sơ Thất nhướng mày.
“Đúng vậy.” Đông Phương Thanh Huyền vẫn cười.
“E rằng ta không có cơ hội hợp tác với Đại đô đốc rồi. Trừ phi ngài cam tâm tình nguyện bỏ bạc mua bi kịch. Cho tiểu tử một ít bạc, có lẽ ta sẽ chịu không nổi mê hoặc và suy nghĩ lại. Bằng không, dù ngài có dùng mỹ nam kể thì cũng khó mà thành, dáng dấp gia nhà ta không hề kém ngài.”
“Quả nhiên, người là kẻ yêu bạc.” “Còn hơn yêu nam nhân.”
Lúc hai người còn đang đánh đổ nhau thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Cơ thể Đông Phương Thanh Huyền hơi nghiêng, “Như Phong, có chuyện gì?” Phía ngoài cửa xe, Như Phong nhỏ giọng nói: “Thưa Đại đô đốc, phía trước là xe ngựa của Tấn Vương điện hạ.” Đông Phương Thanh Huyền nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất, lạnh nhạt nói: “Tránh đi!”
“Vâng!”
Như Phong cung kính đáp lại, xe ngựa nhanh chóng lui đến ven đường.
Trong lòng Hạ Sơ Thất bất an, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, còn Đông Phương Thanh Huyền thì vẫn xinh đẹp như hoa. “Ngươi đoán thử xem, có phải hắn tới đón ngươi không?” “Không phải.” “Vì sao khẳng định như thế?”
“Ta đánh nhau với hắn, hắn còn đang giận dỗi ta đây này.”
Hạ Sơ Thất vừa nói vừa cười, dáng vẻ vô cùng tự tại. Câu nói “đánh nhau với Tần Vương điện hạ” giống như đang nói về hai vợ chồng cãi nhau, không hề có chút lòng kính sợ nào với điện hạ. Đông Phương Thanh Huyền trầm ngâm, khẽ cười.
“E rằng lần này Sở tiểu lang đã đoán sai rồi.”
Quả nhiên, Đông Phương Thanh Huyền vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc. “Đại đô đốc mạnh khỏe! Xin hỏi Sở y quan có ở trong xe ngựa không?” Giọng nói không chút tình cảm đó là giọng nói của Trần Cảnh, thị vệ trưởng của Triệu Tôn.
Trên thực tế, Trần Cảnh biết rõ y vừa hỏi lời thừa, bởi vì, nhìn thấy Lý Mạc ngồi ngoài xe ngựa, sao lại không biết Sở Thất đang ở trong xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền chứ? Có điều, mặt ngoài vẫn nên hỏi một câu, đó là sự tôn trọng đối với Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Đông Phương Thanh Huyền.
Đông Phương Thanh Huyền không đáp, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Hạ Sơ Thất. “Xuống đi, bổn tọa đưa người tới đây thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]