“Đại đô đốc nói có lý. Có điều, ngài làm người bảo lãnh cho ta trước mặt Hoàng Trưởng Tôn điện hạ, ngài có biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là sau này tiểu tử ta có gặp phải chuyện gì thì Đại đô đốc ngài cũng sẽ bị liên lụy.”
“Đúng là như vậy...” Cổ tay thon dài trắng nõn nhấc lên, lúc Hạ Sơ Thất cho rằng tay hắn ta sắp rơi lên người mình thì tay hắn lại lướt qua nàng, gỡ chiếc khăn treo trên cột xuống, thương tiếc lau đao Tú Xuân như đối đãi với người yêu, “Vậy thì Sở tiểu lang phải phụ trách với bổn tọa mới được.”
“Cầu phụ trách?” Khóe môi Hạ Sơ Thất vểnh lên, trong ánh mắt chứa đầy ý cười, “Đại đô đốc đã có ý đó, tiểu tử dám không tuân theo sao? Chờ ta hồi phủ bấm với Tấn Vương điện hạ, tìm một ngày tốt nạp ngươi vào phủ làm thiếp cho ta. Đại đô đốc có ngại ở dưới Tấn Vương không?”
“Làm thiếp?”
Đông Phương Thanh Huyền ngẩn ra, lập tức nở nụ cười còn xinh đẹp hơn cả hoa đầu cành trên núi vào mùa xuân, từng ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng miết đao Tú Xuân.
“Khẩu vị của Sở tiểu lang thật lớn, có hai người là bổn tọa và điện hạ, ngươi chịu nổi sao?” “Tiểu tử không có bản lĩnh khác, chỉ có lòng tham là lớn.”
Hạ Sơ Thất cười nhạt, ứng đổi như thường. Không chỉ không có nửa chút ngượng ngùng của cô nương mà còn bày về phong lưu tao nhã. Đông Phương Thanh Huyền híp mắt, sinh ra chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481909/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.