Gió sông thổi vù vù, nàng còn chưa đến phòng thì đã thấy Triệu Tôn đi ra ngoài, theo sau là Trịnh Nhị Bảo và Nguyệt Dục. Hai người kia cũng chỉ cúi thấp đầu, cung kính mà cẩn thận. Chỉ có vị chủ tử kia cao ngạo lạnh lùng | ung dung, ánh mặt trong veo mà lạnh lẽo vô tình. Tay áo phất phơ theo gió, cả người được ánh sáng phản chiếu từ mặt sông phụ trợ, càng toát lên phong thái cao quý.
Người ta nói quyền thế là phụ kiện nâng sức hấp dẫn của đàn ông lên. Nhìn qua thôi, Hạ Sơ Thất đã hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Triệu Tôn đúng là một người đàn ông hấp dẫn.
“Gió trên sông thổi mạnh, có thai thì đừng đứng nơi đầu gió.” Triệu Tôn thấy nàng thì dừng bước, bớt nghiêm nghị hơn, duỗi tay về phía nàng.
Hạ Sơ Thất rất muốn lườm hắn.
Tiếc là trước mặt Nguyệt Dục, nghĩ đến những gì mình nói hôm qua, nàng buộc phải nuốt ngụm máu xuống, giả vờ che bụng, đặt tay vào tay hắn, hệt như một con hồ ly tinh được cưng chiều.
“Chẳng hay gia gọi Sở Thất tới có chuyện gì dặn dò?”
Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, không trả lời ngay. Nhưng trong chớp mắt này, Hạ Sơ Thất vẫn nhạy cảm trông thấy một chút chần chừ trong đáy mắt hắn.
“Gặp một người.” Nàng khẽ “à” rồi không hỏi nữa.
Dù là gặp ai thì cũng không trốn được. Triệu Tôn đã bảo nàng đi gặp thì nàng cứ đi gặp là được. Hắn đã không ngại thì sao nàng phải để ý nhiều?
Chiếc thuyền này thật sự rất to. Vào khoang ăn thì các thị tỳ đã nhanh nhẹn bày đồ ăn lên bàn. Có mấy người mặc quân phục Đại Yến ngồi chờ bên trong, vừa thấy Triệu Tôn đã cung kính bái lễ. Đôi bên giả lả khách sáo mấy câu rồi mới ngồi xuống. Chợt, một người trẻ giật mình nhìn Hạ Sơ Thất đứng bên người Triệu Tốn. Quả nhiên là người quen. Hạ Sơ Thất thầm than!
Chàng trai kia chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, dáng người cao gầy, mày rậm mắt to, dù không quá đẹp trai như Triệu Tôn thì ngũ quan cũng có vẻ tiêu sái của công tử quyền quý. Hạ Sơ Thất thản nhiên nhìn hắn, khóe môi khẽ cong, không nói gì.
Còn ánh mắt hắn thì chuyển từ nghi ngờ đến giật mình, nhưng chỉ thoáng qua đã bình thường lại, nói lời khách sáo, quay mặt đi, hành lễ đầy đủ theo cấp bậc lễ nghĩa với Triệu Tôn rồi cười nói, “Điện hạ, lần này vội vàng nên Tử Tô chỉ chuẩn bị chút lễ mọn, mong điện hạ chớ trách”
“Tử Tô khách sáo rồi, bổn vương không dám nhận, như thể không hợp lễ nghĩa.” “Cũng không phải thứ gì hay, chỉ là chút đặc sản của phủ Ba Châu. Lần này Tử Tổ phụng mệnh bệ hạ đến đất Thục mở đường để xây cầu tránh hiểm họa, thật sự không thể rút thời gian để đi mua đồ. Mấy ngày trước nghe nói thuyền của điện hạ đi từ huyện Ba vào kinh nên mới đuổi theo, mong rằng điện hạ vui lòng nhận cho.”
Triệu Tôn không kiên trì nữa, gật đầu, ý bảo Trịnh Nhị Bảo nhận lấy những đặc sản kia, rồi đột nhiên lại cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Hạ Sơ Thất với vẻ mặt lạnh nhạt, giới thiệu: “A Thất, vị này chính là tiểu công gia Hạ Thường của phủ Ngụy quốc công. Người thay bổn vương mời rót hắn một chén rượu.”
“Vâng, gia.”
Với xưng hố buồn nôn thể này, Hạ Sơ Thất chỉ nhướng mày, coi như không có gì mà vẫn đứng dậy rót rượu như thường, nhưng lại khiến tên Hạ Thường kia mù mờ.
Vừa rồi hắn ta nhìn thấy Hạ Sơ Thất thì có giật mình và nghi ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ hai người này thản nhiên như thế lại khiến hắn ta không dám chắc rằng nàng có phải Hạ Sở không. May là trong đầu có suy nghĩ thế nào thì hắn ta cũng không tỏ ra quá mức, còn chủ động đứng dậy chắp tay thi lễ, cười nói: “Không dám, không dám, điện hạ có lễ rồi. Nhưng mà, vị tiểu công tử này trông thật lạ mặt.”
“Hắn là người bổn vương mới thu nhận, là...” Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn nàng, một tay vỗ nhẹ lên tay nắm bầu rượu của nàng. Vào lúc Hạ Thường lộ vẻ xấu hổ và tim Hạ Sơ Thất đập nhanh, hắn lại không nói hai chữ “thị thiếp” mà bình tĩnh nói.
“Quan lương y.”
Hạ Sơ Thất khẽ thở phào một hơi, rất muốn bóp chết hắn. Trong lúc nghiêm túc thế này mà hắn còn cố ý như nàng vậy nữa. Hạ Sơ Thất ho nhẹ một tiếng, thấy Hạ Thường nhìn nàng chằm chằm thì mím môi, học đàn ông ôm quyền thi lễ. “Không biết vị tiểu công gia này nhìn ta làm gì? Tiểu công gia ngọc thụ lâm phong, còn ta lại là người xấu xí, chỉ e sẽ làm bẩn đôi mắt quý nhân của ngài. Kính xin tiểu công gia đại nhân đại lượng thu lại ánh mắt quý giá của ngài, đừng khiến gia nhà ta hiểu lầm.”
Hạ Thường bị nàng nói thế thì xấu hổ.
“Xin lỗi, Tử Tô thất lễ. Không biết tôn tính đại danh của công tử là?”
“Người của gia nhà ta là người mà ngài có thể tùy tiện hỏi họ tên vậy sao?” Hạ Sơ Thất nhướng mày, không có chút khách khí nào với người của phủ Ngụy quốc công. Nhưng nàng có nói chuyện cay nghiệt cỡ nào thì câu nào câu nấy cũng đều nịnh Triệu Tôn, hơn nữa lúc nói còn thong dong vui vẻ, khiến Hạ Thường làm thế này không được, thế kia cũng chẳng xong, chỉ ngẩn người sượng mặt.
Bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.
Trong bữa tiệc, không một ai lên tiếng. Lặng yên một lát, tới khi Hạ Thường đỏ mặt đến tận mang tai, Triệu Tôn mới thản nhiên nhìn mấy vị quan viên lúng túng ngồi đó, bình tĩnh nói: “Quan lương y của bổn vương biết y thuật, giỏi mưu lược, tinh thông binh gia, với bổn vương tâm đầu ý hợp, nên bình thường không có cấp bậc lễ nghĩa, chư vị đại nhân đừng chấp nhặt với hắn.”
Thế nào là không biết xấu hổ?
Hạ Sơ Thất coi như đã biết được điều này từ Triệu Tôn.
Nàng cười cười xấu hổ, không nói gì nữa, chỉ ngồi về chỗ.
Còn mấy người trên bàn tiệc lại lập tức thở phào một hơi, ai nấy cũng đều ca ngợi nàng. Vẻ xấu hổ trên mặt Hạ Thường đã bớt, cũng chỉ có thể thuận theo bước xuống bậc thang, “Thì ra vị tiểu tiên sinh này lại giỏi như thế. Nếu có cơ hội thì còn phải nhờ tiểu tiên sinh chỉ giáo Tử Tô một chút.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm, vẻ mặt ngây thơ nói: “Tiểu công gia quá khen, chỉ sợ ta không chỉ giáo ngài được. Với tư chất của ngài, vừa nhìn đã biết là người ngu dốt, học y không được, binh gia mưu lược càng cần người thông minh, không tương xứng với ngài. Nếu là loại ăn chơi nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, ta thấy ngài có thể đấy.”
Nụ cười của Hạ Thường cứng ngắc trên mặt. Những người như bọn họ đã bao giờ gặp người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế chứ?
Người ta khách sáo với nàng mấy câu, nàng lại không khách sáo mà thọc đao vào lòng người ta, đúng là khiến người ta oán hận. Nhưng nàng lại là người của Triệu Tôn, dù trong lòng hắn ta có lửa thì cũng không làm gì được.
“A Thất.” Triệu Tôn nhíu mày, nói từ từ: “Không được làm cản trước mặt tiểu công gia.”
“Vâng, chủ tử, A Thất biết sai rồi.” Hạ Sơ Thất vâng lời đáp lại, nhìn Hạ Thường bị nghẹn trắng mặt, trong lòng nàng cũng hết giận. Nàng sao không hiểu được dung ý của Triệu Tôn chứ, không phải là muốn diễn trò một người tốt một kẻ xấu sao?
Ngẫm lại hắn tốt như vậy, nàng cứ dứt khoát nịnh nọt thôi. Không để ý đến người ngoài, Hạ Sơ Thất đứng lên, cẩn thận bóp vai cho hắn, dáng vẻ như một cô gái dịu dàng, đâu giống thằng nhóc nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi. “Gia, xương cốt ngài có đỡ hơn chút nào không?”
Khóe môi Triệu Tổn run lên, đè bàn tay nàng đặt trên vai, dắt nàng ngồi xuống, “Không phải ban nãy nói đói bụng sao? Mau ngồi xuống ăn đi, mấy vị đại nhân đều là người thoải mái, sẽ không so đo với ngươi, ngươi không cần phải như thế.”
Hạ Sơ Thất “à” một tiếng, ngồi xuống như là “xấu hổ”. Kể từ đó, những người vốn “so đo” cũng không tiện so đo được nữa.
Một đám người lại thoải mái chè chén, một câu lại một câu nịnh hót Triệu Tốn. Nhưng mà trải qua một phen như vậy, nghi ngờ trong lòng Hạ Thường cũng rơi xuống vì sự thoải mái của Triệu Tôn và nàng. Trải qua hai năm, Hạ Sở vốn đang ở tuổi lớn, đương nhiên sẽ hơi khác so với Hạ Sơ Thất bây giờ. Đặc biệt là nàng còn cố ý trang điểm và thay đồ nam. Nếu không thì Lý Mạc đã chẳng thử nhiều lần, cho đến khi nhìn thấy gương gỗ đào mới dám nhận làm người quen.
Ngoài ra, theo chế độ quan chức của Đại Yến, quan lương y trong Vương phủ phải do Thái Y viện đề cử, do Lại bộ tuyển chọn, cuối cùng phải do Hoàng đế ngự bút phê duyệt mới có thể chính thức nhậm chức. Nếu Sở Thất đã là quan lương y của phủ Tấn Vương, ngay cả đương kim bệ hạ cũng không nghi ngờ thì hắn ta sao phải hoài nghi? Chỉ là một thiếu niên nhìn giống Hạ Sở mà thôi. Hạ Thường nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng. Tất cả mọi người thoải mái thì không khí trên bàn cơm cũng tốt hơn. Khách và chủ đều vui mừng, chuyện trò vui vẻ thích ý. Chỉ là khi Hạ Sơ Thất nhìn thấy Hạ Thường không còn lúng túng nữa thì đã hiểu ra rồi.
Trong đạo dùng binh, tên Triệu Tôn này đã đạt tới cảnh giới cao nhất - Quỷ đạo.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật để lừa gạt mọi người, hắn đúng là giỏi làm bộ. Xem ra Triệu Tôn đúng là đã nghi ngờ nàng là Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công rồi. Nhưng cuối cùng thì hắn có tin hay không, thậm chí lần này có phải là hắn muốn thử hay không cũng không chắc. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn đã quyết định đưa nàng về kinh rồi thì sớm muộn gì tướng mạo của nàng cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ nói ra nói vào. Hắn hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho trót. Hắn dứt khoát đưa nàng tới gặp Hạ Thường, đẩy mọi chuyện ra trước mắt mọi người, một chiều này của hắn đúng thật là to gan, gọi là “thay mận đổi đào” cũng được, hay “treo đầu dê bán thịt chó” cũng thể nói ngắn gọn là cho nàng một thân phận chính thức.
“Sở Thất!”
Bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai, cắt ngang tiếng nâng ly cạn chén bên trong. Sắc mặt Triệu Tôn trầm xuống, Trịnh Nhị Bảo nhìn sắc mặt hắn, vội vàng ra ngoài hổ một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]