“Ta muốn làm một lượng y trong Sở lương y của Vương phủ điện hạ. Một là có thể ở bên chăm sóc sức khỏe cho điện hạ, hai là cũng có thể kiểm miếng cơm, và có thể tự do hơn. Điện hạ nghĩ thế nào?”
“Có chỗ nào lợi cho gia?” Quả nhiên là một tên không chịu thua thiệt.
Nhưng chỉ cần kể ra chỗ tốt thì có thể đàm phán.
Hạ Sơ Thất mỉm cười: “Chỗ lợi chính là ngài có thần y chăm sóc miễn phí, có thể sống lâu thêm vài năm, thêm vài lần nhặt lại cái mạng nhỏ. Ngoài ra, chuyện cải tạo súng đạn của Thần Cơ doanh mà ngài luôn đau đáu trong lòng, ta chắc chắn sẽ giúp nó có bước nhảy vọt về chất lượng. Phải rồi, đạn khói tối qua ta sử dụng đó, ngài cũng biết cả rồi nhỉ? Đó chỉ là ta tùy tiện làm để chơi thôi, nếu có sự hỗ trợ về tiền bạc và nhân lực của ngài thì hiệu quả không gì sánh nổi. Súng đạn như vậy áp dụng ngoài chiến trường, chẳng lẽ không tiện dùng sao? Không chỉ giảm đáng kể tỷ lệ thương vong của quân ta, còn là một việc cực kỳ tốt, đúng không? Nghĩ xem, tối qua ta có đạn khói, chẳng phải ta ra vào dịch quán của ngài như chỗ không người đấy à?”
Triệu Tôn hờ hững quét mắt nhìn nàng, không nói lý do thực sự của việc “ra vào như chỗ không người”, chỉ nhàn nhạt đáp: “Lương y trong Vương phủ đều phải do Thái y viện tiến cử, và do Lại bộ bổ nhiệm. Sở Thất, ngươi không biết chế độ y quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481888/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.