Thôn dân trong thôn Lưu Niên cũng chạy tới từ bốn phương tám hướng và tiếng chiêng chói tai. Toàn dân tập hợp trên mảnh đất bằng bên cầu. Những ngọn đuốc nối nhau uốn lượn như rắn. Thấy Lan Đẩn và Tam thẩm nương bị đẩy vào trong xe ngựa, Hạ Sơ Thất rất muốn lao ra, nhưng lại phải nhịn. Để tránh lây trứng chọi đá, cuối cùng nàng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tất cả mọi người đến đủ chưa?”
Một tiếng hét thật to, tên giáo úy dẫn đầu hạ đao xuống. “Quan gia, tiểu nhân đếm thêm một lần.”
Người nói chuyện chính là lão tộc công mặt đầy nếp nhăn, trông thì vô cùng khó tính, nhưng thật ra là một ông lão tốt bụng. Ông cúi đầu khom lưng nói xong thì lại đếm lại một lần nữa, rồi mới cung kính trả lời:
“Quan gia, toàn thân từ già đến trẻ đều có mặt đông đủ, ngay cả trẻ sơ sinh cũng tới.”
“Tốt!”
Giáo ủy ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt, cầm cương đi về phía trước hai bước, nhìn mọi người xung quanh một lần, đột nhiên cao giọng nói: “Các ngươi nghe đây, Tần Vương điện hạ nói, giếng cổ trong thôn Lưu Niên có bia đá ngàn năm, công lao của các ngươi là lớn nhất. Hôm nay quan gia ta đến theo lệnh Tần Vương là để khen thưởng các ngươi.”
Hạ Sơ Thất nghe mà cảm thấy kì lạ.
Khen thưởng? Triệu Tôn đêm hôm khuya khoắt phái người đến khen thưởng cái gì? Nàng còn chưa nghĩ ra thì đã thấy lão tộc công dẫn đầu quỳ xuống, hô thật to “Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481877/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.