Trịnh Nhị Bảo nghĩ đến những chuyện này thì nhức đầu, cảm thấy Sở Thật đúng là một người không để người ta bớt lo được. Nhưng suy nghĩ một lúc, để tâm trạng chủ tử tốt hơn, cậu ta bèn nhìn mặt đoán ý gượng cười, nói với vẻ thần thần bí bí:
“Chủ tử, nghe nói dạo này, nha đầu Sở Thất kia lại kiếm được kha khá bạc.”
Thú vui của Triệu Tôn trước đây là lừa bạc của Sở Thất. Nhưng nghe Trịnh Nhị Bảo nói, hắn lại không hề hứng thú gì, chỉ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo rồi đi vào tình phòng. Một mình Trịnh Nhị Bảo ở lại vò đầu bứt tóc, càng không hiểu được. Cậu ta vội vàng chạy theo, trơ mặt cười không ngừng.
“Chủ tử, Sở Thật đúng là người hài hước. Đừng nói chứ, nô tài cảm thấy ở cạnh nàng ta cũng gặp được không ít chuyện vui.”
“Ngươi còn có chuyện gì vui được chứ?”
Giọng nói lạnh lùng của Triệu Tôn vang lên trong tiếng nước dập dờn.
Nghe lời nói không mấy hứng thú của gia, Trịnh Nhị Bảo lại thấy uất ức. Thái giám thì không thể có chuyện vui sao?
Tắm rửa xong, Triệu Tôn mặc áo ngủ, lười biếng dựa vào đầu giường, sai Trịnh Nhị Bảo mang sách đến, lại không để cậu ta thổi tắt nến, có vẻ phải xem một lát nữa mới đi ngủ được. Trong ánh nến chập chờn, Trịnh Nhị Bảo nhìn hắn cô đơn một mình, đột nhiên lại thấy xót xa. Trừ chủ tử nhà cậu ta, mấy vị Hoàng tử cao quý kia có ai mà không ôm ấp người đẹp, con thơ chạy đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481856/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.