Triệu Tôn thả rèm cửa xuống, vẻ mặt trầm xuống, không nói gì nữa.
Người đương thời coi trọng tôn ti đích thú, trước giờ đều là tôn trọng dòng chính coi thường dòng thứ. Nhưng người nào sáng suốt nhìn đều biết, Triệu Tôn dù là con út thứ xuất của lão Hoàng đế thì hắn cũng không quá kính sợ Tam điện hạ dù nhìn bề ngoài thì vẫn cho y thể diện, không hề thấy sơ hở gì. Nhưng nếu hắn không kính trọng thì sao mấy ngày trước lại cứ muốn đến phủ Cẩm Thành thăm y?
Có điều dù Hạ Sơ Thất có tò mò cỡ nào cũng không dám hỏi vào lúc này. Trước đó trên xe ngựa, nàng đạp Triệu Tôn xuống, còn xé áo choàng của hắn làm “băng vệ sinh truyền thống”. Tuy rằng lúc ấy Triệu Tôn bị nàng gào lên “Còn kêu nữa là ông đây rút ra trả người luôn” dọa, sau đó lại không nói gì với nàng, rõ ràng còn đang ghi thù.
“Gia, ngài vẫn còn tức sao?”
Nàng nghiêng đầu cong môi, thức thời đùa hắn.
“Đến rồi, cút xuống!” Khuôn mặt Triệu Tôn lạnh tanh, hết sức khó coi.
Hạ Sơ Thất cười, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi đó, không phải ta đã nói rồi à? Ta đâu còn cách nào khác, đó là phương án khẩn cấp rồi, người hiểu không?! Được rồi, nếu ngươi không vui thì đợi ta dùng xong, người có thể cầm về, tìm người giặt sạch khâu lại, khéo còn mặc được hẳn ba năm, tức gì chứ?”
Sắc mặt Triệu Tôn không thể đen hơn được nữa. Hạ Sơ Thất thấy thế thì vội vàng khom người định nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481841/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.