Lời hắn ta nói có ý khác, nhưng Triệu Tôn cũng không hỏi, chỉ nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngạo nghễ mang theo vẻ kinh thường.
“Vậy chuyện cấp yếu Đông Phương đại nhân gọi... là chuyện gì?”
Đông Phương Thanh Huyền híp đôi mắt màu hổ phách, nở nụ cười mê hoặc lòng người. Tướng mạo hắn ta quá mức xuất chúng, vì động tác vừa rồi nên đã rạng rỡ hơn, giọng nói như gió mùa xuân phả vào mặt, chỉ nhếch môi, khẽ nhướng lông mày cũng khiến cả nam nữ đều ái mộ.
“Như Phong, dâng đồ lên cho điện hạ.”
Như Phong cung kính đáp một tiếng, nhận lấy quyển “Phong Nguyệt tâm kinh” từ tay Đông phương Thanh Huyền, thoáng sửng sốt, động tác hơi chần chừ, lại thấy Đông Phương Thanh Huyền khẽ nở nụ cười.
“Điện hạ, Thanh Huyền đã cẩn thận đọc quyển sách này, còn ghi chú lại một số điểm quan trọng. Nghe nói khi điện hạ ở huyện Sùng Ninh lại có thêm một đại mỹ nhân. Ta nghĩ có thể ngài cần đến nó nên mang sách trả lại, mong ngài có được niềm vui mới.”
Vẻ mặt Triệu Tồn không thay đổi, vẫn hờ hững như vậy.
“Đông Phương đại nhân thật có lòng.”
Sau khi nhận sách, Triệu Tôn buông rèm, khẽ quát: “Lên đường!” Xe ngựa đang định đi thì Đông Phương Thanh Huyền chợt cười khẽ, gọi.
“Điện hạ chờ một chút.”
Triệu Tôn lại vén rèm lên, nhìn sang: “Đông Phương đại nhân còn có chuyện gì?”
“Vừa nghĩ ra một chuyện.” Trên gương mặt quyến rũ của Đông Phương Thanh Huyền vẫn là nụ cười không chạm tới đáy mắt. Màn xe khẽ lay động, hắn duỗi cánh tay trắng nõn như ngọc, đưa một chiếc túi nhỏ ra.
“Đây là đồ của Sở tiểu lang, trong đó có một loại thuốc trợ uy cho điện hạ. Thanh Huyền đã cho người kiểm tra, dùng rất tốt. Giờ ta xin dâng lên cho điện hạ, chúc điện hạ tinh lực dồi dào, ngọc thương không ngã.”
“Phì...” Chờ khi xe ngựa “lộc cà lộc cộc” rời đi, Hạ Sơ Thất không nhịn được cười nữa, mấy lần liếc trộm khuôn mặt tuấn tú đen lại của Triệu Tôn, thật sự không nhịn được mà phì cười.
Đông Phương ẻo lả cũng rất hài hước đấy nhỉ! Nàng cười tủm tỉm nhận túi của mình, mở ra trước mặt Triệu Tôn, cẩn thận kiểm tra lại đống bình lọ, sắp xếp từng lọ, lấy một ít cất vào trong ngực rồi vỗ vỗ, đột nhiên cảm thấy an tâm hơn. “Thanh Huyền chúc điện hạ tinh lực dồi dào, ngọc thương không ngã” Hạ Sơ Thất nhại theo giọng nói yêu kiều dễ nghe của Đông Phương Thanh Huyền, quả nhiên mặt của Triệu Tôn càng đen hơn, cuối cùng nàng cũng phá lên cười ha ha. Tiếng cười kia kinh khủng đến mức làm cả đội người ngựa đều lạnh sống lưng.
Có gan càn rỡ trước mặt Tấn Vương điện hạ như vậy, chỉ có một mình Hạ Sơ Thất thôi. Người biết nàng là nữ thì trong lòng còn có chút an ủi.
Người không biết, tim gan cũng bị bóp méo. Càng nghĩ càng đáng sợ, Tấn Vương điện hạ bọn họ kính yêu như thần, thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, bây giờ lại rơi vào tay của một tên tiểu tử. Thế cũng được sao? Thong dong thêm một đoạn, Triệu Tôn nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Hạ Sơ Thất, nhíu mày hỏi:
“Sở Thất, người cảm thấy Đông Phương Thanh Huyền là người thế nào?” Hạ Sơ Thất ngưng ý cười, khó chịu ôm bụng nói: “Ngươi muốn hỏi phương diện nào?” Triệu Tôn lạnh mặt: “Mọi phương diện.”
Hạ Sơ Thất cười nghiêng ngả đến đau miệng, gật gù nghĩ một chút mới đắc ý nói: “Nếu bàn về tướng mạo ẻo lả của tên Đông Phương kia thì có thể so sánh với tiên nữ trên trời, yêu tinh dưới đất, có thể quyến rũ nam, dụ dỗ nữ. Nếu theo tiêu chuẩn lần trước ta nói với người, hắn ta nhất định được mười điểm.”
Mặt Triệu Tôn lại đen hơn. Hạ Sơ Thất nhìn hắn, lại nói tiếp: “Về năng lực làm việc... Nói thật ra, nếu như không phải hắn ta gặp ngài, không đúng, nếu như không gặp phải cao thủ như chúng ta, có lẽ cũng sẽ là một nhân vật khó mà có đối thủ. Thôi được rồi, dựa trên năng lực, nếu ta đứng nhất, ngài đứng thứ hai, vậy hắn tạm thời sẽ đứng thứ ba, ta đánh giá hắn được tám điểm.”
Nhìn mặt Triệu Tôn chuyển từ đen thành xanh, Hạ Sơ Thất rất vui vẻ. Ho nhẹ một chút, nàng hắng giọng nói: “Thế nhưng, nếu bàn về nhân phẩm của hắn... Chậc chậc chậc, vậy không cần phải nói. Lúc đối phó với ta không nhắc đến, nhưng cách hắn đối xử với người của mình, giống như với Mã Thiên Hộ kia... Haiz, một nam tử hán ngu ngốc đến mức kỳ lạ, nhưng đối với hắn tuyệt đối trung thành, thế mà ngay cả mí mắt cũng không chớp mà đã một nhát đâm chết. Ngươi nói xem, sao tâm địa loại người này có thế độc ác như vậy? Ác tới mức khiến ta hận không thể chọc mù hai mắt, nhân sinh quan và giá trị quan đều hỏng rồi. Bởi vậy... trên phương diện nhân phẩm, ông đây cho hắn ta ấm điểm, cho hắn ta cút thẳng đi!”
Mặt Hạ Sơ Thất đầy vẻ khinh bỉ. Sắc mặt Triệu Tôn dường như dịu đi một chút. Những câu hắn nói ra sau đó khiến nàng hoàn toàn câm nín.
“Người vì mình mà thôi, đâu quan trọng hung ác hay không?” “Người vì mình? Ý gì? Mã Thiên Hộ và hắn ta... chẳng phải chung đường sao? Xí!” Triệu Tôn xoa nhẹ huyệt Thái Dương, dường như mệt mỏi, cau mày không nhìn nàng nữa. “Ngươi không hiểu? Thế là tốt nhất.” Hạ Sơ Thất ghét nhất người khác ngắt hứng thú của nàng. Nhưng cái tên này vốn là như vậy, khơi một lần chặn hai lần, khơi hai lần chặn ba lần, lúc nào cũng là chuyện nàng tò mò nhất. Bây giờ nàng vẫn chưa hiểu vì sao Triệu Đê Tiện còn nói thay Đông Phương ẻo lả... Chẳng lẽ hai người họ thật sự có gian tình? Hay giống như Trần Đại Ngưu nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã?
Nàng cực kì tò mò, nhưng dù nàng có hỏi thể nào, Triệu Tôn cũng không trả lời nàng một chữ.
Hạ Sơ Thất không còn gì để chuyển sự chú ý, bụng lại cảm thấy đau. Không thèm để ý đến hắn nữa, nàng đưa khuỷu tay dựa lên cửa sổ, sờ cái thứ đồ chơi trong ngực, buồn bực mà ấn tới ấn lui. Đột nhiên... một dòng nước ấm quen thuộc vào ra giữa chân nàng.
Thân thể nàng cứng ngắc, lập tức hiểu ra!
Chẳng trách hôm nay bụng không thoải mái, hóa ra... đến ngày rồi hả?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]