Lan Đần làm việc năng quanh năm nên vóc người cao lớn khỏe mạnh, sức cũng lớn, đánh mấy cái thì Phạm Thị đã kêu thảm ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa. Hắn cũng không quan tâm Phạm Thị
sống hay chết, rút nắm tay về liền trở lại thành động vật nhỏ muốn được yêu thương, ôm chặt lấy Hạ Sơ Thất, vui vẻ cười toét miệng, muốn được khen.
“Thảo Nhi, ta đánh ả rồi. Muội đừng sợ, không sao rồi, không sao nữa đâu...” Thăm dò để tay vào động mạch chủ của Phạm Thị rồi, Hạ Sơ Thất liền yên lòng. “Ngốc không chứ! Nếu đánh chết ả thật, không sợ bị cho lên quan phủ hả?” Lan Đần cúi đầu xuống, ồm ồm nói: “Ta không sợ, chỉ cần muội không chết thì ta chẳng sợ gì...” Thấy hắn rõ ràng rất sợ mà còn muốn bảo vệ mình, Hạ Sơ Thất vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng cũng ấm áp. Nhưng nhìn Phạm Thị bị đánh vô cùng thê thảm, nàng lại đau đầu không biết nên giải quyết hậu quả thế nào. Trước mặt nàng có hai con đường, một sống, một chết.
Con đường thứ nhất là đường chết: Nếu như Phạm Thị tỉnh lại, có người cha Huyện lệnh của ả, nàng và Lan Đần sẽ xong đời. Đường sống: Để Phạm Thị im lặng vĩnh viễn. Là người ai cũng sẽ chọn đường sống. Nhưng khi nhìn cái bụng bầu của ả ta, Hạ Sơ Thất lại không ra tay được.
Hạ Sơ Thất híp mắt suy nghĩ, rồi ngoắc tay với Lan Đần.
“Lan Đần, huynh làm cho ta hai việc này.”
“Ừ.” Lan Đần là đứa trẻ thật thà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien/3481790/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.