“Đệ lúc nào cũng ăn ăn, mà ta cũng thấy đói rồi, đợi ta.” Hắn nói rồi cởi áo ra gói kỹ cuốn thoại bản, trầm mình xuống sông.
Vũ Tuyết Lam tranh thủ đi nhặt vài cảnh củi khô, Võ Phong chăm chỉ chờ đợi trên bờ, vài phút thì cá văng lên bờ, cậu nhặt lấy mớ cá rồi hét lên: “Đủ rồi ca, lên bờ đi, nhiêu đây no rồi.”
Hắn chưa vội lên mà quan sát Vũ Tuyết Lam, đợi cho nàng đến gần thì hắn hét lớn lên, cố giãy dụa trong làn nước: “Cứu ta, ta bị chụt rút rồi.”
Chờ cho Vũ Tuyết Lam nhìn thấy rồi hắn tự mình chìm xuống nước: “Quả này chắc chắc được một nụ hôn lãng mạn dưới nước, không được thì mình cố chịu lên bờ được hô hấp cũng được.” Nghĩ rồi hắn vừa cười vừa tiếp tục chìm xuống. Lúc này hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe tiếng rẽ nước của Vũ Tuyết Lam.
“Tới đi nào, tới đi nào.” Hắn nghĩ.
Dứt suy nghĩ hắn nhận vài cú tát mạnh mẽ từ Vũ Tuyết Lam, nàng cố gọi hắn nhưng chỉ thấy bong bóng nổi lên từ miệng nàng: “Tỉnh dậy đi, Võ Thần, huynh tỉnh dậy cho ta.” Vừa la nàng vừa tát liên tục vào mặt hắn.
“Đúng là cuộc sống không dễ dàng như mình nghĩ và cua gái càng là thứ khó khăn.” Hắn suy nghĩ vừa cố chịu đựng những cú tát, vừa giữ cho cơ mặt không chuyển động để không lộ ra cảm xúc. Hắn cố gắng hơn để nàng mang hắn lên bờ rồi thực hiện công đoạn thứ hai.
Vũ Tuyết Lam không tát hắn nữa, nàng tranh thủ mang hắn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-suc-manh-cua-than/954711/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.