“Ta cũng cứu cô đấy.” Võ Thần nói lớn.
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong đều không quan tâm tới lời Võ Thần, Võ Phong nhẹ nhàng rút ra chiếc khăn tay đưa cho Vũ Tuyết Lam: “Mặt cô dính đầy bùn đất kìa, lau đi.”
“Cảm ơn huynh! Để ta đi rửa mặt.”
Võ Thần lại chỗ Võ Phong ngồi đợi Vũ Tuyết Lam rửa mặt. Cô cặm cụi một lát sửa mặt xong quay lại, lúc này gương mặt cô sáng bừng thanh thoát, vẻ đẹp có nét hiền cũng có nét tinh nghịch khiến cho Võ Thần ngẩn người không chớp mắt. Võ Phong thì không mấy quan tâm.
Vũ Tuyết Lam tiến lại gần chỗ hai người: “Võ Thần huynh sao thế? Sao ngẩn người thế? Có phải thấy ta khá là xinh đẹp không?” Cô vừa nói vừa cười có ý đùa dỡn.
Võ Thần vẫn ngớ người hắn gục nhẹ đầu: “Ờ, xinh.”
“Huynh ấy thì ai mà chẳng nói xinh đẹp, chuyên gia trêu ghẹo gái nhà lành đấy, cô cẩn thận.”
Võ Thần đánh nhẹ tay vào đầu Võ Phong: “Đệ ăn nói kiểu gì thế, ta như thế lúc nào.”
“Thôi được rồi, chúng ta lại chỗ gốc cây phía kia đi, nghỉ ngơi, ăn tí, chắc là cô đói lắm rồi.” Võ Phong nói.
Võ Thần liếc nhìn thấy chân Vũ Tuyết Lam đang rỉ máu, hắn lại gần: “Chân cô chảy máu kìa.” Nói xong thì hóng nhanh tay bế Vũ Tuyết Lam lên rồi nói tiếp: “Để ta bế cô đi đến chỗ kia, không phải ngại đâu, tính ta lương thiện quen rồi, giờ bỏ không được.”
Vũ Tuyết Lam đâu phải là cô gái yếu đuối nhưng đứng trước Võ Thần nàng không kịp phản ứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-suc-manh-cua-than/954666/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.