Võ Thần lúc bản thân được kéo đi vẫn còn kinh ngạc vì sự dũng cảm và tốc độ của đứa đệ đệ. “Đệ hôm nay sao gan to thế.”
“Đệ chỉ sợ huynh giết chết bọn chúng thôi, bị chúng bao vây rồi, huynh không ra tay thì thoát ra bằng cách nào, mà ra tay thì chúng chết chắc còn gì.”
“Ừ mà đệ buông tay ta ra được chưa, ta đâu phải đệ của đệ.”
“Tiếp tục chạy thôi ca, một toán khác đuổi sau chúng ta đây, nghe chúng nói thì là cha của vị cô nương kia, đang muốn nướng huynh đấy.”
Võ Thần giật tay Võ Phong đứng lại: “Đệ thôi đi, vội cái gì, để xem ai sẽ nướng ai.”
“Thôi ca, đừng có tự chuốc phiền phức vào thân, huynh quên mục tiêu của mình rồi hả? Quan tâm tới bọn chúng làm gì.”
“Ừ, đệ nói cũng có lý, vậy tha cho bọn chúng.” Không nói nữa, hai huynh đệ tiếp tục chạy, chạy ra tới đường lớn thì tiếp tục chạy, sau đó thì nhìn thấy ánh đuốc lóe lên khắp nơi, hầu như sắp bao vây, Võ Thần gọi lớn: “Phong đi hướng này.”
“Sao ca, đường lớn dễ chạy hơn mà.”
“Đường lớn ai cũng biết để đuổi theo, thấy ánh đuốc kia không? Chúng sắp khoanh tròn chúng ta rồi, còn chỗ kia chưa có ánh đuốc xông tới đó đi, hai người chạy vừa tới nơi thì không kịp, ánh đuốc đã bao vây, trúng ngay chỗ tên cầm đầu. Dưới ánh đuốc mờ ảo có thể nhìn được diện mạo của hắn, Võ Thần kéo Võ Phong đang nấp vào một vực nhỏ có nhiều cây rậm che phủ.
“Giờ sao ca, bọn chúng đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-suc-manh-cua-than/954664/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.