THI THỂ CÁ VOI BIỂN VÀ PHO TƯỢNG
Segna, lại là Segna.
Quả nhiên, rời khỏi nhà gỗ không phải cách để trốn thoát phạm vi công kích của nó.
Vương Vân Chi một bên cảm thán cái vận rủi bất khả chiến bại của mình, một bên cầm chặt cái búa chặn trước người mình.
Segna rất nhanh rút búa ra, hai tay cầm chặt thân búa, đi nửa vòng quanh cây tùng, cười lớn bổ về phía Vương Vân Chi, cậu cắn răng, dùng búa của mình đỡ lấy, tiếng va chạm vang lớn, phản lực khiến cổ tay cậu tê rần.
"Ngao ô!" Sói con trong áo Vương Vân Chi chui ra, hướng về phía Segna kêu lớn như muốn phóng qua tấn công, nhưng lại bị cậu một mực nhấn lại.
Còn một lần công kích nữa.
Vương Vân Chi đứng trên tử địa nhìn chằm chằm động tác của Segna, đồng thời từng bước một lùi về phía sau, trong nháy mắt Segna phát ra công kích cuối cùng, nó ném cây búa trong tay ra, sau đó ngả ra sau.
Chỉ nghe keng một tiếng, Segna bị một vật nặng không biết từ nơi nào bay sang nện vào người đến mức phải lui về sau mấy bước, búa trong tay tạm thời không tiếp cận được mục tiêu, mất cân bằng chém vào cành cây bên cạnh.
Có người xuất thủ tương trợ?
Vương Vân Chi đứng lên nhìn về hướng vật nặng bay đến, tựa hồ nhìn thấy thân ảnh của Hạ Lẫm.
"Cám ơn". Vương Vân Chi chật vật vỗ vụn tuyết bám trên người xuống. Thật ra, dù cho lần này không có ai hỗ trợ, cậu cũng có thể tránh thoát được, phương thức né tránh vừa rồi độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-soi-con-trong-tro-choi-sinh-ton/170815/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.