Chương trước
Chương sau
PHÍA TRONG PHÒNG ĐEN, KẾT QUẢ TAROT
Chẳng lẽ, bức tường này có thể đi xuyên qua sao?
Vương Vân Chi vươn tay chạm vào, lại chỉ sờ được mặt tường thô ráp, không thể xuyên qua được.
Trong giây lát, cậu cũng có một chút khẩn trương, chẳng lẽ Dương Vũ Tinh cứ như thế bị vây trong bức tường này? Hay là, âm thanh bên trong bức tường không phải là Dương Vũ Tinh chân chính?
Hạ Lẫm ôm cánh tay tựa vào trên hành lang không lên tiếng.
"Ơ? Chuyện gì thế này, chờ tôi chút." Từ Siêu lui về sau mấy bước, nghiêng người tông thẳng vào tường -- đương nhiên là vẫn không vào được, bị bức tường rắn chắc cản lại.
"Chuyện này...." Từ Siêu ngẩn người nhìn tường đá.
Đột nhiên, trong tường vươn ra một cái tay.
Là tay của Dương Vũ Tinh, trắng trẻo mềm mại, tay này lại tàn nhẫn mà vỗ một cái lên vai Từ Siêu, sau đó là tiếng quát mắng của Dương Vũ Tinh: "Này! Anh làm gì vậy!"
"Dương Vũ Tinh, cô ra đây đã." Vương Vân Chi nói.
Trên vách tường dần dần hiện ra một thân hình, chỉ vài giây sau, Dương Vũ Tinh lông tóc vô tổn từ trong tường bước ra, dáng vẻ như đang không hiểu chuyện gì: "Sao vậy, sao mọi người đều thất thần bất động ở đây, làm cái quỷ gì đấy."
Thấy được đó vẫn là cô, Vương Vân Chi thoáng yên tâm.
"Cô có nhìn thấy bức tường này không?" Cậu chỉ vào tường.
"Tường? Tường gì?" Dương Vũ Tinh ù ù cạc cạc.
Ánh mắt của cô xuyên qua tường, tập trung vào một nơi cách cửa phòng không xa.
"Vậy cô nhìn thấy cái gì?"
"Không phải mấy thứ thường gặp sao? Giường, kệ đầu giường, đèn bàn, bàn đọc sách..." Dương Vũ Tinh lần lượt lần lượt kể ra từng thứ bên trong.
"...Những thứ đó, chúng tôi không thể thấy được." Vương Vân Chi nói: "Và cũng không thể vào được căn phòng của cô, từ góc độ của chúng tôi, nơi này là một bức tường lấp kín."
Giải thích sơ sơ, Dương Vũ Tinh liền hiểu ra.
"Nói như vậy, gian phòng của tôi chỉ tôi được vào." Dương Vũ Tinh ngẫm nghĩ: "Vậy phòng của mọi người ở đâu?"
Bọn họ lần lượt xem qua một lần, cuối cùng đều phát hiện gian phòng mỗi người chỉ cho người có số phòng đúng tiến vào, không cho phép người khác vào bên trong.
Mục tiêu chung chỗ với đồng đội cũng không cách nào đạt được, cũng đã gần mười giờ, sau khi Vương Vân Chi tạm biệt những người khác thì cầm vé của mình đi đến trước cửa phòng.
Cậu rất lo lắng không biết sói con có được vào trong không, kết quả sau khi thử, chỉ cần ôm sói con vào trong ngực thì có thể mang nó theo vào.
Xem ra, bức tường này có chức năng nhận diện, chỉ cần được xem là vật tùy thân của chủ phòng, thì có thể mang theo, bao gồm quần áo lẫn thú cưng.
Gian phòng không lớn lắm, bày biện bên trong rất đơn giản ngăn nắp, vẫn là màu trắng giống với tòa biệt thự, là kiểu phòng đơn nhưng ngay cả TV lẫn máy tính đều không có.
Trên trần nhà là đèn treo màu trắng đơn giản, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, theo ánh đèn chiếu xuống, các loại đồ vật trong phòng đều hắt ra một cái bóng.
Vương Vân Chi ban đầu không cảm thấy gì, nhưng nhìn nhiều lần thì cảm giác có chỗ nào không đúng --- những cái bóng kia, hình như có hơi quá tối? Đen đậm không khác gì ảnh vẽ trong hoạt họa.
Cậu ngồi xuống sờ vào cái bóng, dĩ nhiên là không chạm vào được gì, chỉ có mặt thảm mềm mại.
Thôi thì chỉ là một cái bóng mà thôi, không cần phải bận tâm quá nhiều, Vương Vân Chi kiểm tra sơ lược xung quanh một lần, thay áo ngủ, đem cổ phục màu trắng đã bẩn từ lâu ném vào máy giặt, sau đó khóa trái cửa phòng.
Bày trí phòng tắm cũng rất đơn giản, Vương Vân Chi ôm sói con vào trong, đem nó tắm rửa thật sạch sẽ —— sói con không thích nước nóng, ngược lại rất thích nước lạnh, sau khi xoa xà phòng thì biến thành một cục trắng trắng ướt ướt, nó thỏa mãn vùi đầu trong bồn rửa tay, sau khi xả sạch sẽ thì được dùng khăn mặt quấn lại sấy khô, lông nó trở nên phồng hơn trước một chút, y như một quả banh lông, nó rất nhanh hưởng thụ nằm xuống cạnh chân giường ngủ thiếp đi.
Vương Vân Chi rón rén bước vào phòng tắm. Kéo màn lại, mở chốt, vòi sen phun ra dòng nước nóng sạch sẽ, hơi nước mịt mờ ấm áp không khỏi làm người ta thỏa mãn.
Trên tường bằng gạch men còn dán một lời nhắc ấm áp: Chào ngài, xin hãy lưu ý dưới chân, đừng để bị trượt chân nhé!
Hai mươi phút sau, Vương Vân Chi tắt vòi sen, tay vừa chạm đến tấm màn định kéo ra, thì bất chợt ngừng lại.
Trên tấm màn màu trắng, xuất hiện một bóng người màu đen.
Bóng người cứ đứng yên đấy, không nhúc nhích, cách cậu chỉ khoảng một hai mét.
Ngoài cửa vang lên tiếng cào cửa của sói con, hình như nó đã phát hiện sự tồn tại của cái bóng đen, tỉnh lại trong mơ chạy đến cửa cào cào.
Một lúc sau, bóng người kia mới mở miệng: " Khăn mặt.... Chỗ tôi có khăn mặt..... Ngài có muốn lấy không.... Ngài có muốn lấy không..."
Giọng nói hữu khí vô lực, nghe như một tên bệnh sắp chết không rõ nam hay là nữ, già hay là trẻ.
Vương Vân Chi không trả lời.
"....Khăn mặt.... Khăn mặt..... Ngài có muốn khăn mặt hay không...." Một lát sau, bóng đen lại lần nữa cất tiếng.
Căn cứ theo nguyên tắc không nên đáp lời với sinh vật không rõ ràng, Vương Vân Chi tiếp tục im lặng, nhưng cậu nhìn sang lời nhắc nhở trên tường, lại phát hiện dòng chữ đã thay đổi.
Nhắc nhở ấm áp: Chào ngài, xin hãy chú ý số lần, đừng cho vật kia hỏi đến lần thứ ba nhé!
....
Bóng đen thấy hắn chậm chạp không trả lời, sắp mở miệng hỏi lần thứ ba ——
"Không cần đâu, ra ngoài đi." Vương Vân Chi nói.
Bóng đen thở dài thườn thượt rời đi.
Đợi đến lúc phòng tắm an tĩnh trở lại, Vương Vân Chi kéo màn ra —— trống vắng, tất cả đều trở lại bình thường.
Cậu lấy khăn và áo ngủ trên giá đỡ, sau khi mặc vào tử tế, lại tìm thấy trong góc có một ống nước bằng kim loại, lúc này mới mở cửa bước khỏi phòng tắm.
Sói con lập tức nhào tới, cọ qua cọ lại bên chân cậu, bên ngoài vẫn bình thường như vậy, đồ vật vẫn ở vị trí như cũ, không có cái bóng, không có chuyện gì kì lạ.
Vương Vân Chi cẩn trọng cầm lấy ống nước kim loại đi về hướng chiếc giường, nhưng khi cậu giẫm lên cái bóng của chiếc bàn đọc sách, lại cảm giác như đang giẫm lên một vật vừa mềm lại vừa hư ảo, không phải cảm giác như giẫm lên thảm.
Cúi đầu nhìn xem, một làn khói đen bay lên từ cái bóng bên dưới chân cậu, cuối cùng đọng lại thành một hình người.
Cái bóng cao như người bình thường, toàn thân màu đen, hình dạng biến hóa thất thường, không có ngũ quan.
Nhưng lại có thể nói được.
"Gối đầu... chỗ tôi có gối đầu... ngài có cần không.... ngài có cần không...."
Vẫn là ngữ khí bán sống bán chết như ban nãy, không khác mấy so với cái vừa rồi.
"Ẳng!" Sói con hung hăng hướng về phía bóng đen kêu lên.
Có nó ở đây, khung cảnh như vậy cũng không còn trở nên kinh dị nữa.
"Không cần." Vương Vân Chi cầm ống nước đánh về phía nó, ống nước lại xuyên qua bóng đen như xuyên qua không khí, không gây ra tổn hại gì.
Một cái bóng này còn chưa đối phó được, cái khác lại từ trong bóng đen bay ra, cái khác nữa lại xuất hiện từ trong góc phòng, lập tức như không chờ được nữa mà nhẹ nhàng bay về phía Vương Vân Chi.
"Chăn mền... Chỗ tôi có chăn mền.... Ngài có cần không.... Ngài có cần không..."
Vương Vân Chi nhìn gối đầu và chăn trên giường, không nhịn được, nói: "Thật ngại quá, mọi người muốn chào hàng, nhưng chỗ tôi cũng không thiếu."
Bóng đen kia kêu than một tiếng, vẫn chưa chịu biến đi mà quấn lấy cậu, bực bội nhất chính là số lượng bọn chúng ngày càng tăng.
Chợt nhìn thì thấy vô cùng dọa người, nhưng chúng cũng không công kích ai, điều duy nhất cần làm là cự tuyệt trước khi chúng hỏi đến lần thứ ba, chỉ sợ đây là cách đối phó duy nhất, nhưng lâu dài cũng làm người khác mệt mỏi.
Vương Vân Chi liếc nhìn đồng hồ, đã qua mười một giờ, nếu thật sự không ngủ chỉ sợ không đủ sức để ứng phó cho ngày hôm sau.
Cậu nhìn quanh căn phòng, xuất hiện một suy nghĩ to gan.
Những cái bóng này đều chui ra từ vật dụng trong phòng, ngay từ đầu cậu đã cảm nhận được sự khác thường từ những cái bóng đó, màu sắc đen đậm quá mức, sự thật chứng minh quả nhiên có chuyện kì lạ. Trong các tác phẩm điện ảnh, ma quỷ thích nhất những nơi tối, e ngại ánh sáng nhất, chỉ cần mở đèn hoặc đứng ở nơi sáng, bọn chúng liền không có chỗ ẩn thân, thế nhưng ở khung cảnh hiện tại, phương pháp hẳn sẽ là ngược lại.
Vương Vân Chi đưa tay lên công tắc, lạch cạch, tắt tất cả đèn.
Trong phút chốc, cả căn phòng lâm vào hắc ám, hắc ám hoàn toàn.
Tất cả âm thanh bán chết bán sống loạn thất bát tao đều ngừng lại.
"Tôi biết mà, các người đều chui từ trong cái bóng mà ra, hiện tại căn phòng này là một cái bóng, thế nên các người đành phải chờ đợi trong cái bóng này vậy." Vương Vân Chi nói.
.....
Buổi sáng ngày thứ hai, tất cả người chơi đều tập hợp trong phòng ăn, không ít người xuất hiện quầng thâm dưới mắt.
" Buổi sáng tốt lành các vị người chơi, đến thời khắc rút thẻ mà mọi người mong chờ nhất đây!" Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư đi đến, bọn chúng đều ôm một cái hòm riêng bên người.
"Tôi muốn khiếu nại." Ngô Hiểu Thần tức giận cau mày nói: " Phương tiện căn bản của nhạc viên này quá kém, không cung cấp được phục vụ cơ bản nhất cho khách hàng, tối qua vì sao trong phòng bọn tôi lại loạn như vậy chứ."
"Đúng vậy, trong phòng mỗi người bọn tôi đều có cái bóng, còn hỏi chúng tôi đủ mọi vấn đề lộn xộn." Lý Tử Thuần khoanh tay, ngữ khí lạnh băng: "Mấy người xin hãy đi giải quyết nhanh đi."
"Xin các vị bình tĩnh đừng nóng, chúng tôi hết sức xin lỗi về chuyện này." Thỏ Tử Tiên Sinh nhếch miệng, cười hì hì: "Nhưng mà nhạc viên của chúng tôi cũng không có cách nào."
"Những cái bóng kia đều là từ những vong hồn đã chết trong nhạc viên những năm gần đây." Miên Dương Tiểu Thư giải thích: "Bọn chúng không thuộc quyền quản lý của bọn tôi, cũng không thể đuổi ra ngoài được."
"Chúng tôi không chấp nhận lời giải thích đó, điều các người cần làm nhất là mời người chuyên nghiệp đến đây đuổi bọn chúng đi, hoặc là vứt nơi này đi đến nơi khác." Lý Tử Thuần nói.
"Có lẽ chúng tôi sẽ làm như vậy trong thế giới hiện thực, đáng tiếc nhưng nơi này là trong Khối Rubik Tử Vong." Thỏ Tử Tiên Sinh nói: "Trong Khối Rubik Tử Vong, chúng tôi không bị áp lực cạnh tranh, mọi người cũng không cần phải chuyển đi làm gì."
Vương Vân Chi đối với vấn đề này có chút dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ những thứ trong phòng tôi, đều là quỷ hồn của những nhân viên chào hàng sao?"
"Đúng vậy tiên sinh." Thỏ Tử Tiên Sinh chuyển hướng sang cậu: " Nhiều năm trước, đã có rất nhiều nhân viên chào hàng đến chỗ chúng tôi, chào hàng các loại vật dụng thường ngày, sau này những người đó đều chết trong phòng, liền biến thành cái bóng mà ngài nhìn thấy.."
Căn cứ vào miêu tả của những người khác, cái bóng có đủ các thể loại, đủ các loại hình, ngoại trừ nhân viên chào hàng mà Vương Vân Chi nhìn thấy, còn có cả cướp, khách du lịch, nhân viên công tác... Thậm chí có người chơi giống bọn họ, không khỏi khiến cho người ta hiếu kì đến cùng là có bao nhiêu người đã chết trong đồng thoại nhạc viên.
"Được rồi được rồi, mọi người đừng ầm ĩ nữa, đến đây rút thẻ nào." Miên Dương Tiểu Thư nói: "Bên trong cái hòm này đều là thẻ bài Tarot,mỗi người đều phải rút một tấm, chú ý đừng để người khác nhìn mặt thẻ nhé."
Thẻ bài Tarot là thẻ thân phận của người chơi trong khối vuông này, quy tắc đã được Thỏ Tử Tiên Sinh giải thích qua một lần, có ba thân phận đặc thù —— The Emperor, The Hanged Man, Death, còn lại đều là thẻ trống (không có thân phận đặc thù).
Trước khi rút thẻ, tất cả mọi người đều cầu nguyện một phen, hi vọng vận may của mình tốt một chút, rút được thẻ bài thích hợp với mình nhất, chỉ có mình Vương Vân Chi là không làm gì.
Cậu đã quá hiểu rõ vận khí của mình.
Tất cả mọi người đều rút xong thẻ đâu ra đấy, Vương Vân Chi siết chặt tấm bài trong tay, lặng lẽ lật lên nhìn nó trước mắt.
Quả nhiên, là The Hanged Man.
Hình vẽ trên thẻ bài rất đẹp, là một nam tử tóc dài áo trắng, khuôn mặt có chút giống Vương Vân Chi, thân thể bị bụi gai trói chặt, treo người trên Thập Tự Giá, đôi mắt khép hờ, nét mặt không có sự thống khổ, mà chỉ có xót xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.