Chương trước
Chương sau
Tô Nhiễm, cô nói gì vậy?

- Anh chưa già mà đã lãng tai rồi sao? Tôi nói là "Chúng ta hãy kết hôn đi!"

Nhưng hiện tại Phó Thiêm Dục không quan tâm đến những câu nói móc của cô, thứ anh quan tâm bây giờ chính là lời đề nghị đường đột của Tô Nhiễm, hôm qua còn muốn đuổi anh đi, vậy mà chỉ sau một đêm đã muốn kết hôn với ảnh rồi... Con gái thật khó hiểu, hay là chỉ có mỗi Tô Nhiễm là khó hiểu như vậy nhỉ?

Tuy nhiên thì anh không trả lời cô ngay lập tức được, mà đã nói với cô rằng để anh nói chuyện với cha mẹ đã. Nhưng còn chưa để anh đi thì Tô Nhiễm đã nhanh nhảu ôm lấy cánh tay của anh, còn bày ra gương mặt vô cùng đáng yêu nhìn anh, tươi cười nói:

- Chẳng phải anh đã hứa với anh trai của tôi sẽ chăm sóc tốt cho tôi, cũng sẽ "Chịu trách nhiệm" với tôi sao? Thế nào, bây giờ Trung Tá Phó muốn nuốt lời rồi sao!

- Tôi không nói là nuốt lời, chí ít thì cũng phải để tôi báo cho cha mẹ tôi một tiếng đã chứ...

Dừng một chút, Phó Thiêm Dục lại đưa mắt nhìn cô, anh còn nhíu mày, nói tiếp:

- Chẳng lẽ Tô tiểu thư rất muốn gả cho tôi sao?

- Đúng, muốn lắm, tôi rất muốn gả cho anh.

Nghe đến đây khóe môi của Phó Thiêm Dục đã co giật không ngừng, cô gái này tại sao cứ như là ma nhập ấy nhỉ? Vừa mới hôm qua còn hầm hố muốn đổi anh đi, thái độ sáng nay cũng không mấy hòa nhã và còn muốn tống cổ anh đi thật nhanh, bây giờ thì lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ, không chỉ là thái độ thay đổi mà cái nết cũng thay đổi không ít nhỉ?

[...]

Mặc dù là Phó Thiêm Dục không biết nên xử lý thế nào với cô gái này nhưng mà vì cô cứ nằng nặc đòi đến Phó gia, với cái gọi là "ra mắt" gia đình chồng tương lai nên anh đã phải thở dài và chấp nhận đưa cô về Phó gia. Trước khi về nhà thì anh cũng đã sớm nhắc nhở cô về tính cách của cha và mẹ, kể cả cô em gái lập dị cũng không thể bỏ sót. Nhưng nhìn vẻ mặt của Tô Nhiễm thì có vẻ như cô không quan tâm lắm, hoặc có thể là do cô đã có dự tính cả rồi.

Cho dù Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm sẽ kết hôn với nhau theo thỏa thuận, nhưng dù sao thì cũng xem như là ngày ra mắt gia đình "bạn trai" nên đối với một cô gái như Tô Nhiễm thì rất quan trọng, vì lẽ đó nên trước khi đến Phó gia thì cô đã chuẩn bị trước một ít trái cây và bánh trái, nhưng Phó Thiêm Dục lại chỉ lắc đầu, còn nói với cô là đang làm chuyện vô bổ, vì cha mẹ của anh không thích trái cây lắm, tuy nhiên Tô Nhiễm chỉ liếc nhìn anh một cái, sau đó lại nói:

- Yên tâm đâu, đồ con dâu mua cho thì chẳng ai từ chối đâu.

- Cô tự tin quá nhỉ? Cha mẹ của tôi không phải dạng dễ tính đâu nhé, đừng có mà tự mãn quá sớm.

Nhưng gương mặt của Tô Nhiễm hiện tại chính là kiểu "Nhìn bà có quan tâm không?". Không chỉ vậy mà cô còn nhìn anh, bĩu môi, nói:

- Cũng là con người chứ có khác nhau gì đâu. Khác mỗi nhà anh giàu, con tôi nghèo.

Nghe vậy thì Phó Thiêm Dục cũng chỉ biết lắc đầu, nói sao bây giờ chỉ, mẹ của anh thì khá dễ tính, bà ấy thì rất trông mong vào con dâu tương lai và hiển nhiên thì đối với bà ấy thì sẽ không phản đối, nhưng cha anh thì lại khác... Đối với ông ấy thì không có yêu cầu nhiều về ngoại hình, nhưng ít nhất đối với anh thì không nên là gánh nặng, hơn nữa gia cảnh cũng phải môn đăng hộ đối với Phó gia, hoặc ít nhất thì cũng phải là một thiên kim tiểu thư đài các.

Lúc này thì Phó Thiêm Dục mới đưa mắt nhìn về phía của cô, anh cũng có chút nghiêng đầu và vài phần lo lắng, liệu cô gái này có thể khiến cho cha anh chấp nhận hay không đây? Dù lo lắng là vậy nhưng để có thể tìm hiểu và điều tra về Alan thì anh vẫn nên liều một phen.

Cuối cùng thì chiếc xe của họ cũng dừng lại ở trước cổng Phó gia, anh cùng Tô Nhiễm đi xuống xe, lúc này thì Tô Nhiễm mới há hốc với cái mà Phó Thiêm Dục gọi là "Nhà". Nghĩ sao mà gọi đây là nhà vậy? Đây rõ ràng là một cái ủy ban nhân dân thì có, so với nhà của cô... Ừ thì chắc bằng được cái chuồng cún ở đây quá.

- Vào thôi.

- Cái này... Anh gọi là nhà sao?

- Cũng không biết có phải là nhà hay không, nhưng ít nhất thì nó dùng để ở.

Nghe lời đáp của Phó Thiêm Dục thì Tô Nhiễm cũng chỉ biết bĩu môi, tại sao trên đời này lại có loại người như anh vậy chứ? Rõ ràng là một Trung Tá cao cao tại thượng... Nhưng cái mỏ hỗn quá nha!

Còn chưa kịp để Phó Thiêm Dục nhấn chuông thì Phó Thiên Ân đã bước ra mở cửa, nhìn vào dáng vẻ không cam tâm tình nguyện của Phó Thiên Ân thì anh cũng chỉ biết nhíu mày, hỏi:

- Sao lại là em?

- Anh nghĩ bây giờ là tháng mấy, người giúp việc đã được cho về quê ăn Tết cả rồi

Phó Thiêm Dục nghe vậy cũng chỉ gật gù, sau đó thì cả ba người cũng đi vào nhà. Tuy nhiên, trên đường vào trong nhà thì Phó Thiên Ân đã cố ý đi lùi lại phía sau, nhíu mày nói:

- Cô không sợ cha tôi sao?

- Sợ chứ, nhưng điều đó có quan trọng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.