Chương trước
Chương sau
Đến trưa thì Phó Thiêm Dục vẫn còn thoải mái ôm vợ đang ngủ say, quả nhiên là đưa vợ đến đây là một sự lựa chọn sáng suốt mà, nhưng nhìn dáng vẻ đang ngủ của Tô Nhiễm thì đúng là rất đáng yêu… Nhưng anh lại không ngờ người chung chăn gối với mình lại là em gái của Alan, ban đầu anh còn tưởng là bản thân nhìn nhầm, hoặc thậm chí có lúc anh còn tưởng mình đã hiểu lầm về cô… Nhưng tất cả bằng chứng về Alice đều hướng đến cô…

Ngay cả… Ngay cả chuyện cô ra sức bảo vệ Alan nữa.

Bàn tay của Phó Thiêm Dục nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, có chút nhẹ giọng, nói:

- Nếu như em không phải Alice, nếu anh không phải là quân nhân… Thì vợ chồng chúng ta sẽ là một đôi người người ngưỡng mộ, chứ không phải mỗi người giữ một khoảng trời riêng như bây giờ…

Sau đó thì Phó Thiêm Dục cũng nằm ngắm vợ mình thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng rời giường, trước khi rời đi thì anh cũng không quên hôn nhẹ lên trán của cô, nói:

- Anh sẽ bảo vệ em.

Ngay khi Phó Thiêm Dục rời đi thì Tô Nhiễm cũng mở mắt, đưa đôi mắt phức tạp nhìn về phía cánh cửa, hóa ra anh đã biết thân phận Alice của cô rồi, nhưng nếu như anh đã biết thì tại sao không trực tiếp hỏi cô về Alan? Hơn nữa, nếu anh đã biết cô là em gái của người anh đang truy tìm, thì tại sao vẫn yêu cô? Vẫn kết hôn với cô? Rốt cuộc thì Phó Thiêm Dục có ý gì? Câu nói “Anh sẽ bảo vệ em” là có ý gì đây?

Nhưng rồi Tô Nhiễm lại không nghĩ nữa, nói cho cùng thì ngay từ đầu là hai người họ đã lừa nhau, mặc dù bây giờ có thể xem giữa cô và Phó Thiêm Dục luôn có sự tin tưởng đối phương, nhưng nói thế nào đi nữa thì hắc đạo và bạch đạo cũng không thể cùng song song tồn tại, nếu như mọi chuyện xảy ra quá tệ… Thì chắc là cô phải nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, có thể là sau này Alan và Alice sẽ không xuất hiện nữa… Cũng có thể là sau này Tô Nhiễm sẽ biến mất, nói chung thì số trời đã định thì mọi chuyện rồi cũng sáng tỏ.

Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ thì Yến Trì Huyên đã đẩy cửa đi vào, đôi mắt đằng đằng sát khí của Tô Nhiễm cũng làm cho cô ta có chút chùn bước và run rẩy, nhưng sau đó thì cô ta lại giả vờ thanh cao, còn hống hách nhìn Tô Nhiễm, nói:

- Cô nên biết thân biết phận của mình, đừng bám lấy Thiêm Dục nữa, hai người không hợp với nhau đau. Cô… Không xứng!

Nhưng Tô Nhiễm không tức giận, trái lại cô còn thấy buồn cười, trong mắt của đám nữ nhân ngu si, tứ chi phát triển này thì trên thế giới chỉ có cô ta mới phù hợp với Phó Thiêm Dục thôi. Nhìn thấy nụ cười của cô, Yến Trì Huyên cũng khó hiểu, sau đó còn hỏi là cô đang cười cái gì, hiển nhiên Tô Nhiễm lúc này cũng chậm chạp bước xuống giường, nhưng cảm giác ê ẩm từ hạ thân truyền đến khiến cô nhăn mặt, bất chợt lại đem Phó Thiêm Dục chửi trong lòng mấy tiếng, nhưng rồi lại nhìn Yến Trì Huyên, nói:

- Yến Trì Huyên, tôi nói cho cô biết, ngay từ đầu thì lão nương không có ý bám lấy Phó Thiêm Dục, rõ ràng là anh ấy bám theo tôi.

- Nếu cô không giở trò hồ ly tinh quyến rũ, thì làm sao anh ấy lại cười cô.

Càng nghe mà Tô Nhiễm càng cảm thấy buồn cười, sau đó cô liền đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô ta, nói:

- Vậy cô cũng dùng đi, tôi cũng đâu phải mẹ cô, cũng không cấm cô dùng mà.

Lúc này Yến Trì Huyên thật sự đã bị Tô Nhiễm chọc tức, cô ta còn có ý định bước đến để đánh cô một cái, nhưng cô thật sự không có rảnh hơi mà ở đây diễn một vở kịch với cô ta, ánh mắt không chút tình cảm nhìn chằm chằm vào Yến Trì Huyên, cái nhìn này của cô giống như trực tiếp đem hết chuyện bí mật của cô ta moi ra vậy. Với kẻ nhát gan như Yến Trì Huyên thì liền lập tức rút tay lại, sau đó còn lùi lại mấy bước.

Nhìn dáng vẻ sợ hãi như cún con của Yến Trì Huyên mà Tô Nhiễm chỉ biết cười, cô gái này sao lại có thể nhát gan như vậy chứ? Sao với Châu Tiểu Ân còn kém xa, vậy mà lại ở đây mạnh miệng muốn cướp Phó Thiêm Dục ra khỏi tay của cô? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Sau đó, Tô Nhiễm liền bước đến chỗ của cô ta, nhẹ nhàng nâng gương mặt được xem là cũng khá xinh đẹp lai lên, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười, đây chính là nụ cười của kẻ chiến thắng đấy! Nói:

- Tôi thật không hiểu, tại sao cô lại dám chắc rằng tôi dùng những chiêu hồ ly tinh để quyến rũ Phó Thiêm Dục vậy? Rõ ràng là tôi dùng chiêu của Bạch Liên Hoa mà.

- Cô…

- Yến Trì Huyên, cô vẫn còn non lắm. Muốn đấu với tôi hả? Hừm…

Lúc này Tô Nhiễm mới đưa mắt nhìn một loạt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, sau đó liền nhìn vào mắt của Yến Trì Huyên.

- Tiểu hồ ly ba đuôi như cô vẫn nên tu luyện thêm đi, ít nhất cũng phải thêm một nghìn năm nữa thì mới được thành Lục Vĩ Ma Hồ, nhưng đến khi đủ chín cái đuôi thì may ra còn có thể đủ tư cách làm tình địch của tôi…

Dừng một chút, Tô Nhiễm lại ma mị ghé vào tai của Yến Trì Huyên, nhỏ giọng nói:

- Tiểu hồ ly, nếu cô còn dám chen chân vào tôi và A Dục, thì cô có ba đuôi tôi sẽ chặt ba đuôi, cô có sáu đuôi thì tôi sẽ chặt sáu đuôi, còn nếu cô có chín đuôi, thì tôi sẽ chặt cả chín…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.