Chương trước
Chương sau


Sau hơn một tháng kết hôn thì Tô Nhiễm cũng đã mang thai rồi, chỉ là hiện tại thai nhi vẫn còn nhỏ nên cô không vội công bố ra ngoài. Dù sao thì sống ở đời có thờ, có thiêng, có kiêng, có lành mà, nên Tô Nhiễm và Phó gia quyết định rằng đợi đứa bé đủ ba tháng tuổi thì mới mở tiệc và chính thức công bố ra ngoài.

Mặc dù Thái Vy Ương rất mong cháu và bà ấy rất muốn đem con dâu và cháu nội công bố ra ngoài. Nhưng có vẻ như cô nói đúng, dù sao thì hiện tại đứa nhỏ vẫn còn quá bé, nên họ cũng không vội như thế.

Tuy nhiên thì chuyện mang thai của Tô Nhiễm chỉ có cô và cha mẹ chồng biết thôi, còn Phó Thiêm Dục hiện tại đang đi công tác nên cô vẫn chưa có cơ hội thông báo cho anh biết.

Tuy nhiên thì ngày mai anh cũng đã về rồi, nên cô quyết định sẽ cho anh một bất ngờ lớn.

Theo như kế hoạch ban đầu thì Tô Nhiễm định là sẽ nói cho Phó Thiêm Dục biết rằng cơ thể cô không dễ mang thai, mục đích là để xem phản ứng của anh về chuyện này. Nhưng ngay khi Phó Thiêm Dục về đến nhà thì anh đã nhanh tay kéo cô đến bệnh viện, lúc này không chỉ Tô Nhiễm mà ngay cả Phó Cát Tùng hay Thái Vy Ương cũng không hiểu con trai của mình đang làm gì nữa.

Nhưng rồi anh lại nói:

- Băng vệ sinh anh mua dự trữ cho em vẫn chưa dùng cái nào. Hình như em có vấn đề rồi đấy, đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện xem tình hình.

Lúc này gương mặt nhỏ của Tô Nhiễm bất chợt lại đỏ lên, còn Thái Vy Ương và Phó Cát Tùng thì chỉ biết cười cười. Không chỉ thế mà mẹ còn trêu chọc cô rằng:

- Mẹ của nó nuôi nó ba mươi mấy năm, vậy mà nó còn chưa từng mua cho mẹ một miếng băng vệ sinh. Bây giờ có vợ rồi, mỗi tháng vợ dùng bao nhiêu cái, thừa lại bao nhiêu cái nó đều nhớ như in. Con trai lớn đúng là khó giữ.

Nhưng rồi thì Tô Nhiễm cũng kéo tay của chồng mình lên phòng, rồi sao đó thì bắt đầu kế hoạch ban đầu. Dù rằng mọi chuyện không giống như cô tưởng tượng, nhưng Phó Thiêm Dục đúng chuẩn ông chồng mà người người luôn ao ước.

Đến đây, Tô Nhiễm mới có chút cúi đầu, nói:

- Không cần đi kiểm tra đâu... Em... Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.

Phó Thiêm Dục cũng không biết vợ mình đang bày trò gì nữa, nhưng nếu như cô muốn làm gì thì anh cũng vui vẻ phối hợp. Ngay sau đó thì Phó Thiêm Dục liền ngồi xuống giường, còn Tô Nhiễm thì cũng ngồi xuống, có chút bất lực, nói:

- Thật ra hôm kia em và mẹ có đến bệnh viện rồi...

- Sau đó thì sao?

- Bác sĩ nói do em lớn tuổi rồi... Nên việc mang thai có chút khó khăn... Em... Hiện tại có thể sẽ không mang thai được.

- Không chết đúng không?

Tô Nhiễm cũng ngây ngô gật đầu, nhưng rồi sau đó thì Phó Thiêm Dục liền thở phào nhẹ nhõm, miễn vợ anh không chết là được rồi. Sau đó thì anh liền đưa tay ôm lấy vợ mình, mỉm cười nói:

- Không sao, không chết là được.

Khóe môi của Tô Nhiễm giật giật, bây giờ nội tâm của cô đang gào thét kiểu: "Alo? Vợ anh không sinh được đó anh êi! Anh không quan tâm hả?". Nhưng quả nhiên Phó Thiêm Dục không làm cho mọi người thất vọng, vì anh thật sự không quan tâm lắm đến chuyện có sinh được hay không, nếu bất quá thì cứ chọn một đứa bé ở trại mồ côi về cũng được. Còn không thì trực tiếp cướp đứa bé của Hà Mật đang mang cũng không sao, chỉ cần Tô Nhiễm bình an là đủ rồi.

- Anh không nói gì sao?

- Có chứ, nếu như em không sinh được thì chẳng phải số tiền anh bỏ ra vì thuốc ngừa thai là vô ích rồi sao? Đúng là tự mình hại mình mà.

- Phó Thiêm Dục, anh nghiêm túc một chút đi!

Nhưng lúc này anh lại ôm lấy eo nhỏ của cô, sau đó còn đưa tay xoa xoa bụng của cô, nói:

- Được rồi, em diễn đủ chưa? Việc em mang thai anh đã sớm biết rồi, chỉ là nhìn em muốn diễn nên anh diễn với em một chút thôi. Cô ngốc như em lại nghĩ thật à?

- Anh biết từ khi nào?

- Từ khi em nói "hiện tại không thể mang thai được nữa", vậy có nghĩa là em đang mang thai!

Nhưng rồi Tô Nhiễm lại bĩu môi, chồng của cô thông minh như vậy làm gì chứ, uổng hết công sức cô lừa người mà.

Sau đó là chuỗi ngày bị vợ bầu hành hạ của Phó Thiêm Dục. Hết việc khi không lại tức giận, sau đó thì còn hay đói bụng ngang hông, rồi lại no ngang ngược, những biểu hiện thai nghén đều được tập trung vào Tô Nhiễm, vốn dĩ bình thường cô đã khó tính rồi, sau khi mang thai còn khó tính hơn gấp mấy trăm lần.

Mãi cho đến khi cái bụng của cô đến tháng thứ tám, bây giờ cô sắp hối hận rồi, vì những ngày này Tô Nhiễm muốn tìm hiểu thêm về việc sinh con, nên đã xem rất nhiều đoạn video, nhưng xem xong thì cô lại không muốn sinh nữa... Cô thật sự, sợ rồi!

Nhưng đến ngày lâm bồn thì Tô Nhiễm cũng đã biết được thế nào là hạnh phúc khi được làm mẹ, đứa bé sau khi lọt lòng thì không khóc, không quấy, suýt nữa còn làm cho Tô Nhiễm và Phó Thiêm Dục lo lắng và phát hoảng, nhưng sau đó thì đứa con của họ lại là nhóc tì khóc lớn nhất cái bệnh viện.

À chưa nói, đứa bé mà Tô Nhiễm sinh là một bé trai, và được cha nó đặt tên là Phó Gia Hào. Còn ý nghĩa sâu xa thì thật ra là không có, lúc sinh xong thì Phó Thiêm Dục nhìn thấy bác sĩ hộ sinh tên là Gia Hào nên đặt tên là Gia Hào vậy thôi.

Sau khi sinh xong thì Tô Nhiễm cũng cảm thấy việc đi sinh cũng không đáng sợ như mình nghĩ, có lẽ vì bên cạnh cô vẫn có sự đồng hành của Phó Thiêm Dục, đổi lại nếu mà một thân một mình thì đúng là có chút đáng sợ đấy.

Đưa mắt nhìn con trai đang ngoan ngoãn nằm trong nôi, Tô Nhiễm liền mỉm cười, cuộc đời của cô từ nhỏ đã không cha không mẹ, lớn lên trong sự cay nghiệt của xã hội... Nhưng hiện tại, cô đã có gia đình mới.

Có chồng, có con... Có người thân... Cuộc đời của cô giống như một giấc mơ vậy, mà cô không muốn tỉnh lại nữa, nếu như là mơ thì hãy để cô mơ mãi đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.