Thư Nhan hết kiên nhẫn nhăn mặt nhíu mày, "Ý trời đã như vậy! Không ai thay đổi được!”
"Ta không tin!" Trần Đại Dũng chợt hét lớn, "Ta không tin ông trời nhẫn tâm như vậy, làm cho thôn trấn xinh đẹp thế này bị lũ lụt! Ta không tin ông trời thấy chết mà không cứu! Cho dù ông trời không cứu, ta cũng phải cứu!"
"Đứng lại, chàng trở về cho ta!" Thư Nhan giữ chặt hắn, "Đồ ngốc, chàng kích động làm gì chứ! Ta nói rồi, đây là ý trời, nếu chàng nói ra ngoài, đó là tiết lộ Thiên Cơ! Sẽ bị trừng phạt !"
Ai, thật là! Mới vừa tốt đẹp, tình cảm dịu dàng ngọt ngào, hiếm khi tên ngốc này nói vài lời ngon tiếng ngọt! Bây giờ lại trái ngược ! Lại làm chuyện ngu ngốc ! Cũng trách nàng, nhanh mồm nhanh miệng, nếu không nói, cũng không có chuyện này !
"Ta không tin cứu người còn bị trừng phạt!" Dứt lời đẩy Thư Nhan, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tên ngốc này! Thư Nhan tức giận nghiến răng, "Nếu chàng thật sự ra khỏi cửa, ta sẽ không để ý chàng nữa, chàng tìm người khác làm thê tử đi!"
"Nàng. . . . . ." Đúng lúc này Trần Đại Dũng quay đầu trở lại, ánh mắt lo lắng lộ ra một tia khó hiểu và bi thương, hơi há miệng, cũng không nói gì, xoay người chạy vào trong mưa.
"Oan gia! Oan gia!" Thư Nhan tức giận tới mức dậm chân, "Quả nhiên là kiếp trước ta thiếu nợ chàng!" Thân mình vút đi, lo lắng đuổi theo.
Kết thúc
". . . . . . Mưa hơn mười ngày, thủy triều bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-nu-nhan-on-nhu-quyen-ru-lay-mot-ho-ly-tinh/1582440/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.