Trong phòng, khuôn mặt Trần Đại Dũng lo lắng, hai tròng mắt đỏ ngầu, hai cánh tay ôm tiểu hồ li bộ dạng rất quen thuộc này, ban đầu muốn giúp nàng tránh Thiên kiếp, có phải Trần Đại Dũng cũng dùng thân mình bảo vệ nàng như bộ dạng lúc này? Làm việc nghĩa không được chùn bước, ý nghĩ tình hình cấp thiết! Tên ngốc này! Sao có thể ngốc như vậy chứ!
Thứ ôm trong ngực kia cũng không phải là nàng! Đi vào bên trong phủ, đứng ở trước mặt Trần Đại Dũng, "Đại Dũng!" Không để ý nàng!
Nàng lại gọi một tiếng: "Đại Dũng! Ta ở đây!"
"A!" Trần Đại Dũng ngẩng đầu, "Thư..." Lại cúi đầu nhìn hồ ly trong ngực, "A... Ngươi..." Hắn vươn tay ra, sờ sờ ống tay áo Thư Nhan! Không phải là ảo giác, là thật! Lại cúi đầu nhìn kỹ hồ ly trong ngực! A a! Đã nhìn ra! Đây đâu phải là hồ ly! Rõ ràng chính là chó vàng bị hắn nhuộm thành đỏ thôi!
Bỗng dưng, buông lỏng chó con ra, vô cùng lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào!
"Cái kia... Ta... Ngươi..." Cuối cùng chán nản cúi đầu, "Ngươi lại muốn chê cười ta!"
Nhưng Thư Nhan lại cười nhẹ một tiếng, nói: "Cười ngươi làm gì?" Liếc nhìn phù chú bị xé nát trên mặt đất, "Đồ ngốc... Những thứ phù chú kia không thể làm ta bị tổn thương!"
"A! Như vậy! Này... Vậy thì tốt! Ta, ta đi!" Sau đó Trần Đại Dũng bối rối, không phải đây là phòng của hắn sao? Tại sao phải là hắn đi? Suy nghĩ một chút, nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, còn có một hồ ly!
"Đạp!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-nu-nhan-on-nhu-quyen-ru-lay-mot-ho-ly-tinh/1582428/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.