“Nhưng ban đầu chúng ta không phải nói chuyện tốt lắm sao ? Ta cho ngươi bạc, ngươi viết một vạn cái phù giấy cho ta ! Lúc này sao lại có thể trách ta a !”
“Hừ !” Đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa đến hắn.
Trần Đại Dũng nhìn nhìn phất trần trong tay đạo trưởng, dò xét nói : “Đạo trưởng, phất trần của ngươi có thể hay không.... .........”
“Không bán !” Đạo trưởng lập tức như đinh đóng cột nói.
Trần Đại Dũng ngây ngô nắm nắm tóc, khẩn cầu : “Đạo trưởng, ngươi liền đem nó bán cho ta đi !”
“Phải không, kính chiếu yêu, kiếm gỗ đào, lá bùa,... .......Đồ của ta đều bị ngươi lấy hết ! Ngươi nếu thực sự muốn mua, liền đem lúc số bạc lúc trước mua kính chiếu yêu, kiếm gỗ đào cho bổn thượng !”
Trần Đại Dũng mặt đỏ lên, cà lăm nói : “Trước nợ được không ? Ta đã đem toàn bộ bạc cho ngươi !”
Đạo trưởng lắc đầu, vung lên phất trần, “Không nên không nên ! Ngươi mau mau rời khỏi đạo quán của ta !”
Trần Đại Dũng vẻ mặt uể oải, cúi thấp đầu, đi đến cửa đạo quán thì đặt mông ngồi xuống thềm cửa, ôm đầu, nhìn dãy núi phía xa xa ngẩn người.
“Kỳ thật không phải là bần đạo không muốn giúp ngươi ! Dù sao khảm yêu trừ ma, là việc thuộc bổn phận của ta !”
“Đạo trưởng !” Trần Đại Dũng nghe thanh âm, ngẩng đầu lên, lão đạo sĩ không biết từ khi nào thì đứng bên cạnh Trần Đại Dũng.
Trần Đại Dũng lập tức đứng lên, trong lòng vui vẻ, cười ngây ngô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-nu-nhan-on-nhu-quyen-ru-lay-mot-ho-ly-tinh/1582378/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.