Trần Đại Dũng sau lưng ớn lạnh, hốt hoảng hô : “Ngươi làm cái gì.... .....” Đúng lúc thấy, y phục sau lưng bị xé xuống, “A.... ......Cứu mạng.... ...”
“Ngốc tử ! Câm miệng !” Thư Nhan thuận tay đem quả táo trên bàn nhét vào cái miệng đang la to của hắn. Khi nhìn kĩ sau lưng hắn, trừ một chút sẹo bên ngoài, không có cái đó, trong lòng vui mừng, sắc mặt dịu xuống. Nhìn một chút cái mông bị đánh của hắn, ngón tay chẳng qua là nhẹ chạm, trong nháy mắt vết thương của hắn liền khép lại.
Trần Đại Dũng gương mặt đỏ bừng, rốt cuộc khạc ra quả táo trong miệng, luống cuống kêu lên : “Ngươi.... .....Tại sao có thể sờ loạn ?”
“Ngốc tử, không sờ thương thế ngươi có khỏi được không ?”
“Còn không phải là bởi vì ngươi mới.... ...... .......A !” Quay đầu nhìn lại, a a a, vết thương lành rồi, nhìn lại vẫn thế ! Thương thế không hiểu sao lại biến mất ! Chẳng lẽ bởi vì nàng ? A a, yêu pháp ! Nàng quả nhiên là yêu quái !
Trần Đại Dũng phịch một cái, ngồi dậy, bởi vì y phục sau lưng bị xé rách, y phục trước ngực cũng tự nhiên tuột xuống.
Thư Nhan vẻ mặt vốn là dương dương tự đắc, đôi mắt mê hoặc mị nhân toát ra ý cười thản nhiên, trong lúc bất chợt thấy trước ngực hắn lộ ra bớt màu đỏ, sợ hãi lên tiếng : “Trên người ngươi sao lại có cái này ?”
“A !” Trần Đại Dũng ngẩn ra, cúi đầu nhìn bớt đỏ to như lòng bàn tay trước ngực mình, vẻ mặt vô hạn ủy khuất nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-nu-nhan-on-nhu-quyen-ru-lay-mot-ho-ly-tinh/1582371/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.