Editor: Claret
Beta: Lemon
Thư Ngưng Vũ không biết toan tính trong lòng Tô Trú. Nàng chỉ muốn tránh khỏi vũng nước đục, nàng bỏ đi không lời từ biệt, ngoài mặt không sao nhưng thực ra nàng buồn lâu lắm.
Luôn có những tiếc nuối như thế, thích một người, thấy mọi mặt của người ấy đều tốt, nhưng do nhiều hạn chế nên cả hai chẳng thể bên nhau.
Nàng không muốn gặp lại Bùi Cữu, gặp lại chỉ làm nàng buồn thêm mà thôi.
Cách đó không xa, sắc mặt Bùi Cữu lạnh hơn.
Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người rời đi.
Sau khi Thư Ngưng Vũ trở về, đầu tiên nàng đi thăm hỏi hoàng thượng. Từ đầu xuân tới giờ, hoàng đế chưa từng vào triều, luôn luôn nằm trên giường bệnh.
Lúc ra ngoài tình cờ gặp Thư Nam Chúc.
Thư Nam Chúc còn đang tức giận chuyện mấy hôm trước, bị bắt gian không phải chuyện vinh dự gì, lại còn bị kẻ thù không đội trời chung bắt gian, càng không vinh dự.
Thư Ngưng Vũ thản nhiên gật đầu: “Vinh Vương.”
Thư Nam Chúc áo đỏ tóc đen, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy lệ khí.Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Thư Ngưng Vũ, lại không thể không cúi đầu: “Hừ, thái tử, lâu rồi không gặp.”
Vừa dứt lời, một tên thái giám bên trong chạy ra: “Vinh Vương điện hạ, Thái tử điện hạ, bệ hạ tỉnh rồi, lại ho khan nữa. Nô tài lập tức đi gọi thái y.”
Thư Nam Chúc phất tay áo, nói: “Bổn vương vào trước.”
Đi ngang qua Thư Ngưng Vũ, hắn nghe thấy tiếng nàng cười: “Mỹ nhân thế nào? Vinh Vương có còn nhớ dư vị ấy không?”
Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-tieu-my-nhan/1151432/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.