Edit + Beta: Thủy Ngư
« Cậu thật sự không cần có người chăm sóc sao ? » Trước khi ra khỏi cửa, Sở Mộc Tự không yên tâm hỏi lại.
« Yên tâm, công việc quan trọng hơn, anh mau đi đi kẻo trễ. » Nolan quấn chăn đứng trước cửa đẩy anh ra khỏi nhà.
Thời gian show diễn thời trang sắp tới đây, Sở Mộc Tự dự định sẽ để người mẫu mới vừa mới ký hợp đồng với anh đi thay dùm, nhưng Nolan nhất quyết không chịu để anh ở nhà, nên anh đành phải chạy tới show diễn.
Màn đêm từ từ buông xuống, bóng tối giống như thủy triều ập tới lan tràn cả căn phòng, Nolan nằm trên giường vùi mặt vào gối, không hề có ý định đi bật đèn.
Xúc cảm trên da thịt trở nên cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đau đớn khôn cùng, cảm giác như dao cứa đủ để cậu không kiềm được mà phát ra tiếng kêu rên, dưới cơn đau dữ dội, cậu không tự chủ cuộn tròn người lại, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Mặt trăng đã lên cao, vừa sáng vừa tròn ẩn nấp sau áng mây, tỏa sáng dịu dàng.
Đêm trăng tròn đã đến, tác dụng phụ của nước thuốc đã phát tác, cậu vẫn chưa kịp khắc ký hiệu của người cá lên người Sở Mộc Tự, cũng như không có cách nào làm Sở Mộc Tự chủ động hôn mình để giảm bớt đau đớn, cơn đau như dao cắt phủ đầy cơ thể, đối với một người cá chưa bao giờ bị thương mà nói, đây chính là hình phạt tàn khốc nhất thế gian.
Nolan lấy ốc biển giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-nguoi-ca/106927/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.