Edit + Beta: Thủy Ngư
Hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên cửa kính chiếu thẳng vào mặt Nolan, trực tiếp đánh tỉnh cậu còn đang quấn quýt trong mộng.
Nolan đỡ gáy ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức rã rời. Cậu không thể nhớ nỗi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng cậu nằm mơ thấy một giấc mộng vô cùng tuyệt vời, trong giấc mơ cậu can đảm nâng mặt Sở Mộc Tự lên rồi hôn môi anh.
Bụng đói kêu ùng ục, Nolan ba chân bốn cẳng mặc quần áo chạy ra khỏi phòng, đúng lúc gặp Sở Mộc Tự đang uống nước. Dáng vẻ của Sở Mộc Tự hiển nhiên là vừa mới dậy, anh mặc áo len màu tím và quần cotton màu xám, tóc mái rối bù xõa trước trán, đỉnh đầu còn vểnh lên một cọng tóc ăng ten, vẻ mặt nhập nhèm còn chưa tỉnh ngủ, sau khi cởi bỏ bộ dáng bất cần đời ác mồm ác miệng của thường ngày ra, giờ trông anh cực kỳ vô hại.
Nolan cầm ly nước của mình đi tới sau lưng anh, khẽ chào buổi sáng bên tai anh.
Sở Mộc Tự run nhẹ, suýt chút nữa đánh đổ ly nước, anh hơi mất tự nhiên ừ một tiếng, vành tai hơi đo đỏ.
Nolan thấy anh trông có vẻ kì lạ, ân cần hỏi thăm “Anh khó chịu chỗ nào à, sao mặt tự nhiên đỏ lên thế?”
“Cậu để ý nhiều như vậy chi?” Sở Mộc Tự nghiêng mặt đi, không dám nhìn vào mắt cậu “Thân thể của tôi rất khỏe.”
Nolan hậm hực gãi đầu rồi rót nước uống, liếc mắt nhìn Sở Mộc Tự cầm lát bánh mì vừa nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-nguoi-ca/106924/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.