Biên tập: Tinh Vũ
46
Cuối cùng thì vẫn không thể gạt được Đổng Khoa Diệp, Kim Mậu đích xác bị thương, vết thương nằm ở đằng sau lưng. Lúc nãy ở trong phòng tắm anh đã xử lý sơ một chút, bây giờ mặc áo choàng tắm là để che người.
Vẻ mặt Đổng Khoa Diệp đầy lo âu, bây giờ hận không thể kéo cổ áo Kim Mậu ra, cởi áo choàng tắm trên người anh xuống, nhanh chóng trộm xem vết thương trên người anh.
Nhưng cậu mới vừa bước lên hai bước thì đã bị Kim Mậu chặn lại. Kim Mậu khẽ lắc đầu, nét mặt vẫn bình thản như cũ: “Tôi không sao, bây giờ khuya rồi, em mau đi ngủ đi.”
“Thầy ơi, nhưng vết thương của thầy…”
Đổng Khoa Diệp còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Kim Mậu vươn tay xoa đầu cậu, dỗ dành: “Tiểu Khoa, em ngoan ngoãn nghe lời, được không?”
Đổng Khoa Diệp giật mình, sau đó thấp giọng “Dạ” một tiếng.
Qua ngày hôm sau, Kim Mậu hầu như đóng cửa không ra, chỉ ở một mình trong phòng, anh cũng không có hứng nên cơm ăn cũng rất ít.
Đổng Khoa Diệp lượn quanh phòng anh mãi, sốt ruột đến độ xoay vòng vòng nhưng lại không dám vào quấy rầy.
Bởi vì mỗi lần Đổng Khoa Diệp định hỏi cái gì, muốn xem vết thương của Kim Mậu, hay giúp anh thay thuốc, Kim Mậu đều luôn nhẹ nhàng bâng quơ một câu, nói anh chỉ bị vết thương nhỏ, nghỉ hai ngày là tốt thôi.
Ba ngày sau, Kim Mậu khôi phục được xêm xêm, nhưng với chuyện phát sinh ở Kim gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-chu-cun-con-mong-venh/1934031/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.