Biên tập: Tinh Vũ
25
Nghe thấy lời giải thích của Kim Mậu, Đổng Khoa Diệp đơ chốc lát, nhanh chóng lắc đầu: “Lúc đó do thầy bị bệnh với cả cơ thể không thoải mái, tâm tình đương nhiên sẽ không tốt.”
Cậu đứng dưới góc nhìn của Kim Mậu, suy nghĩ chu đáo vì anh, chưa từng oán giận Kim Mậu. Đổng Khoa Diệp lại nói: “Thầy ơi thầy hết giận rồi phải không ạ? Em… có thể ôm thầy một cái không?”
Đổng Khoa Diệp còn chưa dứt lời, một nụ cười nhẹ đã xuất hiện bên khóe môi Kim Mậu, anh còn chủ động giang hai tay.
Đổng Khoa Diệp lập tức hớn hở nhào qua ngay tức khắc, cậu vẫn chưa thể sửa được thiên tính của loài chó, vẫn thích được chủ nhân ôm ôm ấp ấp.
“Thầy à, thật ra em rất lo cho thầy.”
“Em sợ thầy bị bệnh, bị càng ngày càng nặng.”
“Em cũng sợ thầy sẽ rời đi, không thấy…”
Giọng nói của Đổng Khoa Diệp càng lúc càng nhỏ, ngữ khí cũng yếu dần, cậu lặp đi lặp lại những từ “sợ hãi” “bị bệnh” “rời đi” vân vân, vẻ mặt cũng dần trở nên ngơ ngẩn.
Kim Mậu nghe thấy sự khác thường, vỗ nhẹ lên lưng Đổng Khoa Diệp: “Tiểu Khoa, cậu bị sao vậy? Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Như thể bị cái gì đó nện phải, huyệt thái dương của Đổng Khoa Diệp hơi nhức nhối, cậu vươn tay xoa xoa, viền mắt bất tri bất giác ửng hồng, nước mắt cũng hơi chảy ra: “Thầy ơi, trước kia… hình như trước kia em cũng từng có chủ nhân.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-chu-cun-con-mong-venh/1934009/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.