Dư Bổn gặp xử phạt nghiêm khắc.
Đầu tiên là liên tục một tuần không có thịt xương thơm ngào ngạt, cũng không có món bò kho cậu thích nhất. Tiếp theo, cậu bị tước đoạt quyền lợi được ngủ ghé bên mép giường chủ nhân, ngay cả ngoài cửa phòng cũng không được mà bị đuổi đến tủ trữ đồ đen tuyền, nơi đó chủ nhân có làm một cái ổ cho cậu nhưng cậu không thích. Thậm chí mỗi sáng phúc lợi được đi theo sau lưng nhìn chủ nhân đánh răng rửa mặt cũng bị cướp mất, hiện tại chủ nhân chỉ “Bang” một tiếng đóng sầm cửa trước mặt cậu.
Dư Ninh nói với cậu, đây là trừng phạt cho sai lầm ngày đó của thanh niên, tội làm ra cử chỉ không đúng mực.
“Cử chỉ nghĩa là gì?” Sau khi biến thân thành người, thanh niên hỏi.
Dư Ninh phát hiện ra một vấn đề lớn, hắn cấp thiết phải giáo dục cho thanh niên một vài thường thức cơ bản của con người.
“Vì sao em lại phải học?” Thanh niên bị tịch thu miếng xương đồ chơi và cắt bớt thời gian chơi đùa kháng nghị, “Em không phải con người!”
Dư Ninh không tốn lời vô nghĩa, giải thích với một kẻ nhìn thì thanh niên mà trí lực chỉ một tuổi thì có ý nghĩa gì. Cậu vẫn luôn kiên trì mình chỉ là cẩu cẩu nhưng lại không nghĩ tới cuộc đời mình có tận một nửa thời gian tồn tại dưới hình thái con người. Tình huống như vậy, rốt cuộc cậu là chó hay người, ai nói chính xác được? Nhưng quá trình dạy học thực sự vô vàn khó khăn, thanh niên không biết chữ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-mot-chu-cho-luu-lac/4282970/chuong-9.html