Số điện thoại riêng của Phó Điềm Điềm có rất ít người biết, người biết đều là người quen, vì thế khi nhìn thấy số điện thoại xa lạ, Phó Điềm Điềm không định trả lời. Nhưng người gọi rất kiên trì, trước kia cô từng gặp qua những người khác gọi tới nói chuyện hợp tác, vì thế khi chuông điện thoại vang lên lần hai, Phó Điềm Điềm đã nhận cuộc gọi.
“Alo, xin chào, xin hỏi đầu dây bên kia có phải là Phó Điềm Điềm không?”
‘‘Xin hỏi bác là ai vậy?’’
‘‘Điềm Điềm, đúng là con rồi, mẹ đây.’’
‘‘Hả?’’
Phó Điềm Điềm ngồi trong phòng khách, người phục vụ đến đưa đồ uống cho cô, thỉnh thoảng lén nhìn một cái, thấy Phó Điềm Điềm nhìn lại, người nọ mặt đỏ lên nhanh chóng đi ra ngoài.
Tống phu nhân ngồi phía đối diện mang theo một đứa bé trai, nhìn qua tầm tám tuổi, dáng vẻ đáng yêu xinh xắn, có vẻ là tiểu thiếu gia có cuộc sống giàu sang, ánh mắt nó lúc nhìn Phó Điềm Điềm tràn đầy vẻ thù hằn. Nhờ Tống phu nhân nhiều lần nhắc nhở, nó mới miễn cưỡng gọi Phó Điềm Điềm là ‘‘chị’’.
Phó Điềm Điềm nhíu mày, không trả lời.
‘‘Thiên Thiên, ra ngoài chơi đi.’’
Tống phu nhân dặn dò nó vài câu, sau đó gọi bảo mẫu đưa nó ra ngoài.
Sau khi đứa bé kia rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Phó Điềm Điềm và Tống phu nhân.
‘‘Không biết phu nhân tìm tôi có việc gì?’’ Phó Điềm Điềm vừa uống nước vừa ung dung nhìn người phụ nữ cùng huyết thống ngồi đối diện.
Tống phu nhân có vẻ hơi xấu hổ: ‘‘Điềm Điềm, con nhất định phải nói chuyện như thế với mẹ sao?’’
‘‘Ồ? Sao tôi lại không biết mình còn có một người mẹ nhỉ.’’
Tống phu nhân không biết nên nói cái gì, chỉ biết lúng túng cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng. Bà biết vòng vo với Phó Điềm Điềm không có tác dụng, liền khôi phục tâm tình xong mới mở miệng lần nữa: ‘‘Điềm Điềm, không phải mẹ muốn làm phiền con, nhưng mẹ tới đường cùng rồi. Bố con bị bệnh nặng, không còn trụ được bao lâu nữa, mẹ cũng mất đi chỗ nương tựa, mà những người khác lại muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết…’’
Phó Điềm Điềm cắt ngang mấy lời diễn thuyết tình cảm dạt dào này: ‘‘Bà làm gì mà khiến họ muốn đẩy bà vào chỗ chết?’’
Tống phu nhân vừa nghe cô hỏi, trong lòng như có thêm hi vọng, vội vàng nói tiếp: ‘‘Chồng của mẹ có một đứa con trai tên là Trì Cao, là con vợ trước của ông ấy, hắn không vừa mắt chúng ta, chúng ta cô nhi quả mẫu, còn người kia lại có nhà ngoại hùng mạnh ủng hộ, mà Thiên Thiên chỉ mới tám tuổi.’’
‘‘Chẳng phải bây giờ bà nên để con trai bà tới trước giường bệnh của cha nó tận hiếu sao? Tìm tôi làm gì?’’
‘‘Trì Tấn đang hôn mê, hiện tại Trì gia đều do Trì Cao quản lý.’’ Tống phu nhân kích động nắm lấy tay Phó Điềm Điềm, ‘‘Điềm Điềm, nếu con không giúp mẹ, mẹ và Thiên Thiên chắc chắn không còn đường sống, Trì Cao luôn rất ghét hai mẹ con chúng ta. Thiên Thiên còn rất nhỏ, nó cũng là em trai của con mà.’’
Phó Điềm Điềm đột nhiên thu tay về: ‘‘Thật xin lỗi, tôi chỉ có một đứa em trai là Phó Nham.’’
Không nói đến em trai thì thôi, nhắc đến làm tức giận trong lòng Phó Điềm Điềm càng tăng thêm. Cô đứng lên: ‘‘Tống phu nhân, nếu như bà còn chưa đủ rõ ràng về quan hệ giữa chúng ta, tôi xin nhắc lại một lần, tôi đúng là do bà sinh ra, tôi cũng rất cảm kích bà, để báo đáp, nếu sau này bà có lâm vào cảnh nghèo khổ, tôi sẽ theo luật pháp thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng bà, chi trả tiền sinh hoạt cơ bản của bà, trừ cái đó ra, chúng ta không còn liên quan.’’
Phó Điềm Điềm đứng dậy đi ra ngoài, Tống phu nhân định ngăn lại nhưng không theo kịp cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Điềm Điềm rời đi.
Phó Điềm Điềm đeo kính râm và khẩu trang vào, gió thổi trên người cô, khiến cô cảm thấy hơi lạnh. Chỉ là vừa mới cảm thấy lạnh, còn chưa kịp nhận ra, bản thân nhanh chóng được một người khác ôm lấy.
Cả người Phó Điềm Điềm bị Thẩm Thời Khanh ôm vào lồng ngực: ‘‘Sao ra ngoài lại ăn mặc như thế?’’
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, dù cao quý như Thẩm Thời Khanh nhưng trước gió rét cũng không khác người thường là bao, gương mặt bị gió thổi đến đỏ bừng nhưng lại không làm phong thái của hắn suy giảm.
‘‘Sao anh lại tới đây?’’ Phó Điềm Điềm hỏi.
‘‘Anh tiện đường.’’
Thẩm Thời Khanh rõ ràng phải tới công ty, sao có thể đi từ phía tây vòng qua phía đông, đương nhiên Phó Điềm Điềm sẽ không vạch trần hắn, cô cùng hắn đi vào trong xe.
‘‘Gặp mặt nên không vui?’’ Thẩm Thời Khanh hỏi.
Anh biết rõ chuyện nhà của Phó Điềm Điềm, cũng không hy vọng cô đem tất cả giấu trong lòng.
Phó Điềm Điềm lắc đầu: ‘‘Không có.’’
Thực ra, cô đã từng có một ảo tưởng đáng xấu hổ, cô mong rằng một ngày nào đó Phó Sênh và Tống Linh tới trước mặt cô van xin, họ sẽ phải hối hận vì đã vứt bỏ cô và Phó Nham, điều này thậm chí còn trở thành động lực của cô.
Nhưng hiện tại, cô đã không sống vì họ nữa.
Trên thế giới này còn rất nhiều chuyện đáng để cô theo đuổi, cô thích làm diễn viên, muốn có nhiều fans hâm mộ, mà bây giờ cô còn có cả người yêu, đây mới là chuyện khiến cô nỗ lực, cố gắng.
Phó Điềm Điềm nghiêng đầu hôn một cái lên mặt hắn: ‘‘Về sau anh mới là người nhà của em.’’
Năm 2020, dân mạng ngành giải trí gọi đùa thành năm của Phó Điềm Điềm, bởi vì năm nay bộ phim truyền hình “Vị thần cuối cùng của thế giới” do Phó Điềm Điềm thủ vai chính đạt được doanh thu kỷ lục, cũng nhờ bộ phim này, Phó Điềm Điềm lấy được giải thưởng Kim Đoàn – giải thưởng cao nhất của phim truyền hình.
Cùng năm đó, bộ điện ảnh “Phong hỏa niên hoa” của đạo diễn Ngải Luân do Phó Điềm Điềm đảm nhận vai nữ chính sau một năm tỉ mỉ quay chụp cùng chế tác hậu kỳ, phim chiếu vào cuối năm đã quét sạch các giải thưởng lớn trong buổi lễ Liên Hoan Phim, Phó Điềm Điềm trở thành ảnh hậu trên trường quốc tế vào năm 26 tuổi.
Đến đây là hết sao? Không, cũng cùng năm ấy, Phó Điềm Điềm kết hôn, gả cho người được phái nữ toàn cầu khao khát nhất – Thẩm Thời Khanh. Thời điểm tiếp nhận phỏng vấn, có phóng viên đặt ra câu hỏi khá nhạy cảm: ‘‘Có người nói rằng cô có thể thu được những thành tựu hiện tại đều là đạp phải vận cứt chó, đối với định kiến này, cô cảm thấy thế nào?’’
Phó Điềm Điềm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: ‘‘Ừm, chi bằng vị bạn hữu này cũng đạp thử một cái xem, tôi rất chờ mong xem thử.’’
Một phóng viên khác hỏi: ‘‘Điềm Điềm, cô cảm thấy thành tựu một năm qua nhờ đâu mà có?’’
Câu hỏi được đặt ra, mọi người đều nghĩ rằng Phó Điềm Điềm hẳn sẽ nói mấy lời dài dòng như thường lệ, nhưng sau khi cô suy nghĩ một hồi lâu lại nói: ‘‘Nếu nhất định phải nói ra nguyên nhân, vậy chắc là do ông xã của tôi quá mức may mắn đi?’’
Mọi người: ‘‘…’’
Những lời này nghiêm túc thật sao?
Chẳng qua vận khí của Thẩm Thời Khanh thực sự rất lớn, từ khi hắn được sinh ra tới nay, bọn họ nhìn lại một cái là hiểu.
Còn cư dân trên mạng đang xem trực tiếp sôi nổi thảo luận, nhưng lại lệch hoàn toàn với trọng điểm.
‘‘Hmmmm, chắc chỉ mình tôi muốn hỏi làm sao Phó Điềm Điềm hút thêm vận khí thôi nhỉ? Ây da ngại quá, tôi thật đen tối.”
‘‘Để tui tính thử, giả thiết vận khí của Thẩm Thời Khanh trị giá là một vạn, mỗi kiss một phút, sẽ có 0.01 điểm vận khí của Thẩm Thời Khanh truyền tới Phó Điềm Điềm, tính ra là một trăm điểm, đạt được Ảnh hậu cần một nghìn, từ đó suy ra hai thời gian kiss của hai người.’’
‘‘Kiss tính là gì, hmmm. . . Không phải lại càng nhanh sao?’’
‘‘Mặc dù không hiểu lắm, nhưng tôi cảm thấy có người đang bẻ lái hay sao á.’’
…
Phó Điềm Điềm không thấy bình luận thảo luận của cư dân mạng, vận khí gì đó chỉ là một câu nói đùa phổ biến mà thôi, nói xong vẫn phải trả lời đàng hoàng. Mỗi ngày đều cố gắng đi lên vì kỳ vọng của mọi người, bằng không đừng nói chỉ mình chị Vương tức chết, rất nhiều người cũng đều muốn tức chết.
Đương nhiên, Phó Điềm Điềm không biết mình đào một cái hố lớn tới mức nào.
Buổi tối, Phó Điềm Điềm mới từ phòng tắm bước ra liền bị Thẩm Thời Khanh đè ở dưới thân, Phó Điềm Điềm kinh hô: ‘‘Anh, anh định làm gì?’’
Ánh mắt của Thẩm Thời Khanh trở nên sâu thẳm, thanh âm khàn khàn đến kỳ quái: ‘‘Giúp bà xã hút thêm chút vận khí.’’
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]