Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trong điện thoại rất lâu không có tiếng người, cuối cùng vẫn là chị Vương ho khan một cái: “Chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Chị nếm mùi so với em còn hơn rất nhiều, nghe chị không sao đâu.”
Phó Điềm Điềm cảm thấy không đáng tin lắm nhưng cô cũng không có ai để xin giúp đỡ, thôi thì méo mó còn có hơn không vậy.
Ngày hôm sau, Phó Điềm Điềm chuyển khoản xong thì nhận được hàng. Để tỏ lòng thành ý, Phó Điềm Điềm đều chọn thứ quý nhất để mua, nhất là những thứ dùng để xoa bóp theo chị Vương giới thiệu, đặc biệt tốt trong việc làm dịu đi sự mệt nhọc, đây tuyệt đối làm người bạn tri âm tri kỉ của trung niên và người già.
Phó Điềm Điềm chuyển khoản xong Thẩm Thời Khanh liền tới, mắt nhìn đồ vật trên bàn: “Đây là hàng nhái.”
“Hả?”
Thẩm Thời Khanh chỉ vào một túi hàng: “Logo của cái này mặc dù cùng với logo của Thẩm thị có sự đồng dạng, nhưng cảm nhận khác biệt, hơn nữa hàng chính hãng mỗi một kiện hàng đều có tem mác.”
Phó Điềm Điềm lúc này mới phát giác tất cả đồ cô mua đều là sản phẩm của Thẩm gia, mấu chốt là mua nhiều như vậy nhưng không có một món nào là hàng thật.
Hơn nữa, Thẩm Thời Khanh đã cam đoan như vậy, thật khi dễ cô không biết mua hàng nha!
“Em muốn thì có thể tìm quản gia nhờ mua.” Anh nói.
Phó Điềm Điềm quả thực xấu hổ vô cùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-lao-dai-mat-tri-nho-2/2525185/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.