Khi về đến nhà đầu óc Phó Điềm Điềm vẫn đang quay cuồng, A Bạch xách hành lý vào hộ cô. Lúc Phó Điềm Điềm ra cửa sau thì phát hiện không thấy người giúp việc hay cả bảo mẫu đâu cả, ngay cả A Hoàng và A Hắc đều không thấy bóng dáng, trong nhà chỉ còn lại cô và A Bạch. 
Phó Điềm Điềm hỏi: “Mọi người đi đâu rồi?” 
“Hộ lý bị bác sĩ Lê đưa đi, còn bảo mẫu thì anh cho nghỉ hai ngày.” 
A Bạch ngoại trừ ký ức thì mọi bộ phận đều đã khôi phục, công nhận không cần có hộ lý chăm sóc hắn. Nhưng lúc trước không nghĩ tới A Bạch khôi phục nhanh đến như vậy, tìm người ký hợp đồng tận nửa năm. Hơn nữa bọn họ cùng hộ lý ở chung cũng rất vui vẻ, cho nên Phó Điềm Điềm chưa từng có ý định sa thải cô ấy. 
Hiện tại cô ấy bị bác sĩ Lê mang đi, vậy chắc chắn là do còn nhiều bệnh nhân cần chăm sóc nên Phó Điềm Điềm không có ý kiến gì. 
Vấn đề bây giờ là, “Em sẽ không nấu cơm, bảo mẫu đi rồi, Tiểu Lâm cũng đi rồi. Thế chúng ta buổi tối ăn cái gì?” 
A Bạch cười, xoa đầu cô : “Anh nấu cơm.” 
“Anh nấu cơm?” Tuy rằng A Bạch từng làm bữa sáng cho cô, nhưng A Bạch bình thường ít khi lo chuyện bếp núc nên Phó Điềm Điềm không tin tưởng hắn cho lắm, “Nấu cơm với làm bữa sáng khác nhau đấy, anh có chắc là mình làm được không?” 
“Đương nhiên là có.” A Bạch nói, “Xem ra cần phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-lao-dai-mat-tri-nho-2/2525146/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.