Phó Điềm Điềm từ tối hôm qua đã bắt đầu tự hỏi vấn đề này, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, cô đứng lên: “Rốt cuộc là có đi hay không?” 
Cô đi đến trước mặt A Bạch, túm chặt hành lý, hù dọa hắn: “Ở nhà ngoan ngoãn xem sách, đợi tôi về sẽ đưa anh ra ngoài chơi, nếu không nghe lời liền ném anh cho cá ăn.” Mị muốn làm cá… 
“Điềm Điềm bao giờ mới về?” A Bạch hỏi. 
Phó Điềm Điềm chột dạ nhìn trái nhìn phải: “Chắc là… mấy ngày.” 
Hiện tại, A Bạch vẫn còn dễ lừa, hắn nghe vậy liền buông tay: “Tôi chờ Điềm Điềm trở về.” 
Phó Điềm Điềm gật đầu, bảo người bảo mẫu chăm sóc hắn cho tốt, còn bản thân kéo hành lý ra ngoài, Tiểu Lâm vội vàng đuổi kịp. 
Vương tỷ là người rời đi cuối cùng, cô liếc mắt nhìn A Bạch, đuổi theo Phó Điềm Điềm nói: “Phải nói, A Bạch là gu của em?” 
“Vương tỷ, chị nói bậy bạ gì đó?” 
“Không phải em cũng đã từng nói sao? Em thích người lớn lên vừa đẹp trai lại còn ngốc lại ngọt, không có năng lực càng tốt, ỷ lại em thật nhiều, chỉ có loại người này mới làm em cảm thấy thực an toàn.” 
Phó Điềm Điềm cạn lời: “Em nói chơi mà thôi.” 
Vương tỷ không chịu thua: “Rất nhiều lời thật tâm đều đội lốt một lời nói đùa, chị cảm thấy ông trời quả thật là nghe thấy tiếng lòng của em mà phái A Bạch tới.” 
Phó Điềm Điềm dừng chân, vuốt cầm nghiêm túc tự hỏi: “Chị nói cũng phải, nhan sắc của em cao như vậy, tất nhiên đối với nửa còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-lao-dai-mat-tri-nho-2/152440/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.