Khi chị Vương chạy đến, Phó Điềm Điềm đang chuẩn bị đi giám sát A Bạch học tập. 
Lúc này A Bạch đang ngồi trong thư phòng, bày trên bàn là một quyển ghép vần dành cho thiếu nhi, giáo viên nỗ lực dạy hắn phát âm. 
“A.” Giáo viên mở miệng nói lớn: “Mở miệng đọc theo cô nào, a!” 
A Bạch liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt kia dường như có chút không kiên nhẫn. 
Giáo viên không ngừng cố gắng nhưng đáng tiếc là A Bạch lại không chịu phối hợp, trước sau đều không chịu mở miệng. Nhác thấy Phó Điềm Điềm đi vào, a Bạch lập tức đứng dậy nhào tới cô: “Điềm Điềm.” 
Phó Điềm Điềm bị hắn ôm chặt, xụ mặt thoát khỏi vòng tay đó nói: “A Bạch, anh không nghiêm túc học.” 
A Bạch nắm lấy tay cô. 
“A.” Phó Điềm Điềm thì thầm. 
“A.” A Bạch đọc theo. 
“Không phải anh cũng làm được sao?” Phó Điềm Điềm đi qua cầm lấy quyển ghép vần thiếu nhi kia lên, bắt đầu đọc chữ cái thứ nhất: “A”. 
A Bạch ngoan ngoãn đáp lại: “A.” 
“O.” Thấy A Bạch vẫn đang nhìn cô, Phó Điềm Điềm lặp lại: “Mở miệng ra giống em này, O.” 
A Bạch mím môi, mở miệng ra: “O.” 
“Đúng vậy, là như vậy đấy, O.” 
“O.” 
Tiểu Lâm đứng ở ngoài cửa nói với chị Vương vừa chạy đến: “Chị Điềm Điềm đúng là ngốc mà, A Bạch lại càng ngốc hơn.” 
Tưởng tượng đến bộ dáng đại soái ca A Bạch cầm quyển ghép vần như vậy, nửa đêm cũng có thể khiến cho Tiểu Lâm cười tỉnh. 
Đúng lúc bảo mẫu bưng mâm đựng trái cây đi ngang qua bọn họ, trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-lao-dai-mat-tri-nho-2/152424/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.