Chương trước
Chương sau
Yết hầu đầy cảm giác khô rát, khiến Triệu Kiệt nhịn không được mở mắt ra.
“A…”
Ánh sáng chói mắt làm hắn phải phát ra tiếng than nhẹ. Hắn muốn đưa tay lên cản bớt ánh sáng, lại phát hiện cánh tay vừa đau đớn vừa tê dại, thế nào cũng không nhúc nhích được.
Triệu Kiệt cố sức quay đầu, phát hiện Thần Hi đang gối lên tay mình, cứ như vậy nằm sấp mà ngủ ở mép giường.
Vài ngày không gặp… Bộ dáng Thần Hi đã có chút lôi thôi, gương mặt xinh đẹp lún phún râu dưới cằm…
Chỉ vài ngày không gặp…
Triệu Kiệt đột ngột dừng việc tự hỏi, cơn đau nơi ***g ngực nhắc nhở hắn kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện…
Thần Hi… nổ súng… nổ súng về phía hắn…
Ánh mắt vốn dĩ chứa đầy ý cười dần dần trở nên băng giá. Triệu Kiệt nhìn chằm chằm người trước mắt, đơn giản rút cánh tay đau đớn tê dại dưới đầu y về.
“Đại thúc, ngươi đã tỉnh?”
Bị động tác của Triệu Kiệt làm cho tỉnh giấc, Thần Hi nơm nớp lo sợ ngồi dậy, mau chóng ấn nút gọi người. Chờ sau khi bác sĩ và y tá đến, tuyên bố Triệu Kiệt đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trên mặt Thần Hi cuối cùng mới xuất hiện nụ cười.
Đợi bọn họ rời đi hết, Thần Hi lập tức ngồi xuống bên mép giường của Triệu Kiệt, yêu thương sờ lên gò má tái nhợt của hắn.
“Đại thúc, để ngươi chịu khổ rồi.”
Ánh mắt Triệu Kiệt vẫn lạnh lùng nhìn Thần Hi. Nếu đổi lại lúc xưa, trên mặt hắn nhất định nhanh chóng đỏ ửng. Nhưng giờ này phút này, trên mặt nam nhân tất cả đều là hờ hững mà Thần Hi không cách nào giải thích được.
“Đại thúc, xảy ra chuyện gì? Ngươi đau ở đâu? Hay là có bị gì không? Để ta gọi bác sĩ đến khám!”
Triệu Kiệt muốn cất lời châm chọc, muốn nói y đừng tiếp tục giả mù sa mưa. Ai ngờ vừa mở miệng, cánh môi khô nứt liền khiến hắn phải rên rỉ thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể phun ra một thanh âm đơn độc: “Nước…”
“Nước? Đại thúc, ngươi khát hả? Chờ ta một chút.”
Thần Hi sốt sắng rời khỏi phòng, khi trở lại trên tay đã có thêm ly nước. Y hớp một ngụm vào miệng, xấu xa hướng về phía Triệu Kiệt.
Hôn lên bờ môi khô cằn của nam nhân, cảm thụ hắn, Thần Hi càng lúc càng không thể kiềm chế muốn có nhiều hơn nữa, chủ động mút liếm thỏa thích, động tác thân mật vô cùng.
Vượt qua toàn bộ chất lỏng trong miệng, đầu lưỡi không an phận của Thần Hi rời khỏi chiếc lưỡi mềm mại của Triệu Kiệt, đảo một vòng khắp khoang miệng, nhẹ nhàng chạm đến từng ly từng tấc, sau đó một lần nữa cuốn lấy đầu lưỡi hắn.
Thấy nam nhân dần dần thở gấp, Thần Hi ngẩng lên, muốn thu hết biểu tình e lệ của hắn vào mắt, thế nhưng ngược lại chỉ là nét lạnh lùng không tin nổi.
Nhận ra có điểm khác thường, Thần Hi cẩn thận lui về. Ánh mắt vừa rồi… là y hoa mắt sao?
“Đại thúc, ngươi…?”
Thần Hi ấp a ấp úng, không biết hỏi thế nào.
Triệu Kiệt lạnh nhạt mở miệng, ngữ điệu không theo chút cảm xúc: “Vở kịch của ngươi còn chưa diễn xong à?”
“Đại thúc?”
Thần Hi bị lời nói của nam nhân làm cho hồ đồ. Diễn kịch cái gì?
“Quên đi.” Triệu Kiệt phất tay, biểu tình không muốn nói nhiều vô ích.
Sao hắn có thể quên chứ? Công phu giả đò vô tội của Thần Hi luôn là hạng nhất.
“Đại thúc, ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi rốt cuộc cư xử quái dị thế này là sao?”
Thần Hi thô lỗ xoay đầu nam nhân lại, bắt buộc hắn phải đối mặt với mình.
Triệu Kiệt như vậy… làm y từ đáy lòng cảm thấy sợ hãi…
Triệu Kiệt trước đây đối với y còn có thù hận… Còn Triệu Kiệt hiện tại, trong mắt hắn, y thậm chí nhìn không ra có bất cứ một tia tâm tình nào dành cho y!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.