Ngay lúc Triệu Kiệt cho rằng hắn sẽ phải chết dưới tay Thần Hi, phần cổ bị siết chặt đột nhiên nới lỏng. Thần Hi xoay mặt đi, đem nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực. Triệu Kiệt tựa trước ngực đối phương, khó khăn há miệng thở dốc, lại bởi vì nhất thời hít thở không thông mà dẫn đến một trận ho khan kịch liệt, ho đến chảy cả nước mắt. Thần Hi từ đầu tới cuối không nói nửa lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang phập phồng dữ dội của Triệu Kiệt. Động tác ôn nhu lúc này cùng khi nãy quả thực như hai người khác nhau. Hồi lâu sau, bên tai Triệu Kiệt cuối cùng truyền đến thanh âm không mang theo một tia cảm tình của Thần Hi, “Đại thúc, ngươi và cô gái kia có quan hệ gì?” “Không liên quan tới ngươi.” Triệu Kiệt muốn đẩy Thần Hi ra, lại phát hiện đối phương ôm hắn rất chặt, căn bản không thể nào thoát được, đành phải mặc cho y ôm ấp. “Cô ta là ai?” Không để ý đến Triệu Kiệt đang tận lực duy trì khoảng cách, Thần Hi vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi. “Ngươi đã để ta rời đi.” Triệu Kiệt nhắc lại mối quan hệ giữa hai người, chỉ đổi lấy tiếng cười bỡn cợt của Thần Hi. “Ta để ngươi rời đi, vậy thì sao chứ? Hiện tại quan trọng nhất là cô gái kia và ngươi có quan hệ gì?” Triệu Kiệt thở dài, biết rõ nếu Thần Hi không có được đáp án sẽ không bỏ cuộc. Hắn cũng không muốn giấu diếm làm gì, vì vậy trực tiếp trả lời: “Cô ấy có thể là đối tượng kết hôn của ta.” “Kết hôn?” Thần Hi hừ lạnh, tựa hồ đối với hai chữ này có chút khinh thường. Ngón tay khéo léo một lần nữa trượt xuống đũng quần nam nhân, bắt lấy phân thân của hắn, nhẹ nhàng ma sát đỉnh đầu dục vọng. Nơi mẫn cảm bị đối xử như vậy, Triệu Kiệt khó chịu đến run người, trong miệng lơ đãng tràn ra tiếng rên rỉ. “Đại thúc, thân thể này của ngươi còn có thể ôm nữ nhân sao?” Thần Hi lúc nặng lúc nhẹ xoa bóp tính khí trong tay đang dần trở nên cứng rắn. Tay kia của y cũng không rảnh rỗi, chăm chú chế ngự đôi tay đang quơ quào lung tung của Triệu Kiệt. “Thần Hi, ngươi đừng như vậy. Ngươi rõ ràng đã để ta rời đi.” “Đại thúc, ngươi còn chưa hiểu rõ tình huống sao? Ta để ngươi rời đi nhưng không có nghĩa ta buông tay.” Thần Hi đem nam nhân gắt gao ôm vào trong ngực, tức giận ngập tràn toàn bộ phát tiết vào dục vọng đang được y vuốt ve trong tay. Y cố ý véo nhẹ hai khối tiểu cầu mẫn cảm, rồi lại gãi gãi phần đỉnh, từng đợt kích thích bao phủ khiến nam nhân trong ngực rất nhanh đã không nhịn nổi tiếng rên rỉ, thân thể khô nóng cũng bắt đầu vặn vẹo. “Ngươi đừng như vậy… Thần Hi, ngươi dừng tay!” Lời nói mang theo tiếng khóc, Triệu Kiệt bị Thần Hi đùa bỡn như vậy, cảm giác giãy dụa vô lực làm hắn vừa thẹn vừa tức. “Đại thúc, ngươi khiến ta rất tức giận… Thật sự rất tức giận.” Ngữ điệu của Thần Hi trở lại vẻ nhẹ nhàng, rung động bên tai Triệu Kiệt. Y tàn nhẫn giữ chặt dục vọng đang kêu gào đòi phát tiết, khiến Triệu Kiệt bị đè nén khó chịu cơ hồ phát điên. “Thần Hi, ngươi buông tay! Đừng đùa nữa, ngươi đừng đùa bỡn ta nữa mà… Tại sao ngươi cứ như vậy? Ta chịu đủ rồi! Ngươi rốt cuộc còn muốn cái gì? Ngươi chê năm đó tổn thương ta chưa đủ sao?” Chất lỏng ấm áp đong đầy hai mắt, Triệu Kiệt như con thú hoang bị ép vào đường cùng, tràn ngập tuyệt vọng, lộ ra vết sẹo giấu kín nơi đáy lòng… Hắn không muốn khóc, không muốn yếu thế trước mặt Thần Hi, nhưng nước mắt đã nằm ngoài phạm vi ý thức, từng giọt từng giọt chảy xuống gò má. Đã bao lâu rồi hắn không khóc? Triệu Kiệt không biết, hắn nghĩ không ra. Lúc Thần Hi phản bội, hắn không rơi một giọt nước mắt. Lúc bị trọng thương, hắn rất đau, nhưng vẫn không hề rơi lệ. Thế nhưng, lần này hắn lại khóc. Cảm giác vô lực đến tận cùng khiến hắn muốn tìm một nơi để hung hăng phát tiết. Trên tay chạm phải dòng chất lỏng rơi xuống từ gương mặt đại thúc, Thần Hi cứ như tiếp xúc với thứ gì đó nóng phỏng tay, nhanh chóng rút tay về. Hạ thể đột nhiên được giải phóng, giúp nam nhân đang kích động khóc rống trong ngực y phun ra dòng dịch thể đục ngầu. Nước mắt của Triệu Kiệt khiến đáy lòng y dâng lên cảm xúc phức tạp. “Đại thúc, đừng khóc.” Thần Hi dịu dàng ôm đại thúc vào lòng, ôn nhu dỗ dành nam nhân vẫn còn không ngừng nức nở: “Đại thúc, cái này không thể trách ta, muốn trách thì phải trách ngươi… Ai kêu ngươi khiến ta cố chấp như thế?” Triệu Kiệt vừa được Thần Hi ôm ra khỏi WC đã thấy Linh Hân bộ dáng lo lắng đứng trước cửa. “Cái kia.. Triệu tiên sinh hắn…?” Linh Hân do dự mở miệng. Ánh mắt lạnh lẽo của Thần Hi khiến giọng nói của nàng có chút sợ hãi rụt rè. “Vừa nãy hắn trượt chân trong WC, ta đưa hắn về trước.” Thật sự đúng là lý do khiến người khác khó mà tin nổi. Linh Hân lấy hết dũng khí chắn ngang mặt Thần Hi: “Tôi có thể đưa Triệu tiên sinh…” Lời mới nói được một nửa, trước mặt nàng thay vì là Thần Hi đã đổi thành một nam nhân mặc tây trang thẳng thớm. “Vị tiểu thư này, cô đang cản đường tổng tài của tôi.” Gương mặt K lạnh băng, toàn thân tản mát âm khí khiến Linh Hân phải lui bước, không có dũng khí mở miệng, chỉ đành lo lắng nhìn theo bóng lưng Thần Hi ôm lấy Triệu Kiệt rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]