Chương trước
Chương sau
Nói về việc kể từ khi Diệp Tiểu Sam được nửa viên nội đan của Bách hoa đại thần,tiên lực bất ngờ tăng thêm hai nghìn năm,cũng không còn là người đốn củi bình thường năm đó.

Gần đây hắn thường xuyên cùng nhi tử yêu thương chạy đi chạy lại hai đầu giữa trên trời và nhân gian,đúng là bận bịu chết đi được.

Nhưng gần đây hắn có một phiền não không thể mở miệng nói với ai......

Trong tẩm cung của Bách Hoa đại thần,tiểu Sam đang mở rộng hai chân bị nhi tử hung hăng xỏ xuyên ——

“A a...... Du Nhi...... con muốn giết phụ thân sao...... không được...... Trở lại rồi làm tiếp được không...... Chúng ta sắp bị trễ rồi......”

Sắc Du Nhi này rõ ràng từ tối hôm qua đã làm đến sáng,làm đến hắn ngất mấy lần,hiện tại sao lại phát tình nữa rồi?

Nhi tử hắn thật sự quá sắc rồi!

Thật vất vả mới được Thiên Hậu nương nương chấp nhận cho Du Nhi và hắn sống chung,tối nay còn đặc biệt tổ chức tiệc ăn cho hắn,muốn giới thiệu hắn với các lộ thần tiên biết,hỏi xem hắn sao thể đến trễ chứ?

“Vù vù...... đều là lỗi của phụ thân...... ai bảo người trêu chọc ta.....” Vân Du chuyển động thắt lưng thở hổn hển,sảng khoái đem cự bổng của mình xuyên qua hoa nguyệt chặt trất......”

“Hu hu...... phụ thân nào có chọc con...... Du Nhi nói nhảm!”

“Còn nói không có? Ta rõ ràng thấy phụ thân đang đùa tiểu cúc hoa của mình!”

“Hu hu...... Đó không phải là chơi! Ta đang rửa nó! Nếu không...... nếu không sẽ có mùi......” Diệp Tiểu Sam vừa nghĩ tới “Mùi vị” nồng nặc kia,mắc cở đến mặt đỏ rần!

“Mùi? Hì,phụ thân nói đến mùi hoa đúng không! Bách Hoa đại thần ta đây ngửi mùi hoa đó cũng mê mẩn ah!”

“Ô...... Du Nhi,đừng nói nữa!”

Thì ra từ lúc cơ thể Diệp Tiểu Sam hấp thu nội đan của Bách hoa đại thần,sau đó bắt đầu có thể chất kỳ lạ.

Mỗi lần Du Nhi xuất tinh trong cúc huyệt hắn,*** dịch vừa chảy vào tiểu cúc hoa,hỗn hợp cả hai sẽ cho ra mùi hoa nồng nặc,cho dù là hoa trên trời so ra cũng kém mùi thơm tuyệt mỹ này.

Diệp Tiểu Sam thân là một đại nam nhân,bây giờ trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa.Mỗi lần ngửi thấy mùi hoa ngào ngạt trên người quả thực mắc cở chết người! Vốn muốn bảo Du Nhi không nên xuất bên trong nhưng hết lần này tới lần khác nhi tử hắn yêu muốn chết đem dịch thể phun vào trên vách tràng tạo ra khoái cảm tuyệt mỹ!

Hiazz, Diệp Tiểu Sam sợ người ta cho rằng hắn *** đãng!

“Du Nhi..... hôm nay không được...... xin con đấy...... hôm khác xuất vào bên trong phụ thân......”

“Phụ thân thật không được sao?” Vân Du xấu xa cười,đột nhiên tăng nhanh luật động bắt đầu cuồng sáp mãnh liệt rút ra!

“Y a a a ——”

Nhi tử đem phân thân thô to đâm sâu vào trong cúc huyệt,Diệp Tiểu Sam bị thao đến mất lý trí,a a bật ra rên rỉ,hoàn toàn quên đi chống cự chỉ biết mở rộng thân thể,để người nam nhân mình yêu kịch liệt giày xéo!

“A a —— khoái chết ta!”

Vân Du biết thời gian không còn nhiều,hung mãnh đâm thêm vào cái mới hài lòng bắn vào mông phụ thân——

“A a —— bắn —— mông co rút lại,đại nhục bổng bắn cho ngươi đây ——”

“A a —— bảo bối của ta ——

Diệp Tiểu Sam lớn tiếng thét chói tai,bị nhi tử phun dịch nóng cả người run rẩy,ngọc hành phía dưới đã sớm tiết tinh rối mù...... Diệp Tiểu Sam đáng thương cả người xụi lơ nằm trên giường,ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nỗi.

Vui vẻ hôn một cái lên khóe môi phụ thân một cái,mới đi tới giữa chân hắn.

Nhẹ nhàng đẩy ra khe mông mượt mà,hỗn hợp tinh đặc cùng *** dịch tiểu hoa cúc từ cửa huyệt không ngừng chảy ra,mùi thơm khó thể hình dung phút chốc tràn ngập cả phòng......

“A a...... rất phóng đãng...... Phụ thân thật là …con mẹ nó đúng là yêu tinh...... thật hận không thể đem đại nhục bổng của ta từ sáng đến tối đều cắm trong mông của người,vĩnh viễn cũng không rút ra!”

Rõ ràng là mùi thơm tao nhã say lòng người,mỗi lần Vân Du ngửi thấy mùi thơm này đều thần hồn điên đảo,*** sôi trào,nếu không phải chút nữa đến thiên cung tham gia tiệc rượu,y đã sớm nhào tới cùng phụ đại chiến ba trăm hiệp ah!

A,dứt khoát đi nơi khác tái chiến tiếp! Vân Du bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Diệp Tiểu Sam còn đang trong trạng thái mất hồn,nên không nhìn thấy trên mặt nhi tử xuất hiện nụ cười tà ***.

Vân Du dùng tiên thuật làm “Nước hoa ” vừa mới chảy ra giữa đùi lần nửa quay ngược lại,đồng thời lấy ra một cái nút lọ tàng hình nhét vào tiểu hoa cúc nhỏ của phụ thân.....

……..

“Phụ thân,mau dậy đi,chúng ta đã đến.”

“Hừ ừ...... đừng mà......”

Vân Du nhìn thấy phụ thân giống như con mèo nhỏ cọ cọ làm nũng trong ngực y,không khỏi yêu thương hôn lên môi hắn...... Diệp Tiểu Sam hôn say sưa,thở gấp không ngừng.

“Phụ thân,nếu không tỉnh,ta sẽ ở trước mặt Thiên Đế và Thiên Hậu nhào vào người nha!”

Lời của con khiến Diệp Tiểu Sam sợ đến lập tức tỉnh táo!

Từ đám mây ngũ sắc của Bách Hoa đại thần nhìn xuống dưới,mới biết được bọn họ đã tới cửa Thiên cung.

“Du Nhi! Sao không sớm đánh thức phụ thân?”

“Hi hi,phụ thân ngủ ngon quá con không nỡ gọi người.”

Diệp Tiểu Sam trợn mắt nhìn nhi tử nghịch ngợm”Tin mới lạ,con căn bản thích chọc ghẹo phụ thân.”

Vân Du le lưỡi,bộ dạng thích thú.

“Thối Du Nhi,không thèm nghe con nói nữa,chúng ta mau vào đi,tới trễ thật có lỗi với thịnh tình của Thiên Hậu.” Diệp Tiểu Sam cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Thiên đế.

“Được,được chúng ta đi vào.”

Vân Du nắm tay Diệp Tiểu Sam từ đám mây ngũ sắc bay xuống.

Còn các lộ thần tiên đã đến Thiên Cung từ sớm,tò mò nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Sam.

“A,y chính là người đốn củi chấn động Thiên giới trong truyền thuyết sao.”

“Đúng đúng,chính hắn,chính hắn đó! Bách hoa đại thần phong lưu kiêu căng vì người phàm kia mà chạy đến Thiên Bảo tiên sơn,còn chịu quỳ trước mặt Ngao Tiếu Thần Quân nữa cơ!”

“Đúng,ta cũng có đi xem!Ta cũng có đi xem!Cảnh đó đúng là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp ah!”

“Không sai,không sai,đừng nói đến những tiên nữ khóc bù lu bù loa,ngay cả lão đầu tử ta cũng thiếu chút khóc rống rơi nước mắt đấy!”

“Không nghĩ một người đốn củi dáng mạo tầm thường có thể bắt được tim của đệ nhất mỹ nam tử trên tiên giới,thật không biết y giỏi hơn người khác chỗ nào?”

“Đúng vậy,thật sự khiến người suy nghĩ trăm đường cũng không hiểu nổi!”

Vân Du không quan tâm chúng thần tiên bàn luận rối rít,thoải mái kéo tay phụ thân đi tới trước mặt Thiên Đế và Thiên Hậu,khom người nói”Tham kiến dượng, di mẫu.”

Diệp Tiểu Sam cũng máy móc hành lễ theo”Tham kiến Thiên đế,Thiên Hậu.”

“Ha ha,tốt,tới là tốt rồi.” Thiên hậu tươi cười gật đầu.

Sau khi Thiên Hậu nương nương biết được Diệp Tiểu Sam ở phàm trần không chịu nhận kim ngân tài bảo lấy thê tử sinh con,còn si ngốc đợi Du Nhi sáu năm,thiếu chút nữa mất đi tánh mạng vẫn kiên trì lời hứa ban đầu,trong lòng chỉ mong hạnh phúc vui vẻ còn bản thân mình không chút oán hận.Tình cảm cao thượng thế kia ngay cả thần tiên cũng không nhất định làm được,huống chi là người phàm?

Bắt đầu từ đó bà đã thay đổi cái nhìn với người đốn củi kia,thành tâm thành đón nhận hắn.

“Sam Nhi,ngươi mới tới Thiên giới tất cả đã quen chưa?”

Nhìn nụ cười hiền lành của Thiên Hậu,năm xưa mất mẹ sớm Diệp Tiểu Sam lúc này nhất thời có loại ngưỡng mộ,trong lòng vô cùng ấm áp,không khỏi thích nói chuyện với bà.

Vân Du nhìn phụ thân mình yêu mến bỏ mặt hắn,chỉ lo nói chuyện phiếm với di mẫu,hận đến cắn răng.

Thiên đế ở bên cạnh nhìn thấy tất cả,nhìn có chút hả hê hắc hắc cười không ngừng”Hắc hắc,tiểu tử thúi,ngươi hiện tại biết mùi vị bị cướp lão bà rồi chứ?”

Vân Du giận giữ trừng mắt liếc sang ông”Dượng,ta khuyên dượng đừng nên chọc ta.Nếu không ta dùng lại khổ nhục kế rơi hai giọt nước mắt,nói chuyện dượng đày ta xuống phàm trần...... Dượng nói đi dì có tìm dượng tính sổ không?”

Thiên đế nghe thấy âm thầm kêu khổ.

Hu hu..... tiểu tử thúi hèn hạ này cũng biết uy hiếp Bổn đế!

Thật không biết người đốn củi tâm địa thiện lương kia sao lại yêu tiểu tử thúi này? Thật là thật là không có thiên lý!

Thiên đế ở trong lòng thầm mắng,nhưng trên mặt lập tức xuất ra nụ cười nịnh nọt”Ha ha,dượng chỉ đùa một chút thôi mà,con cần gì tưởng thật nha?”

Vân Du lười quan tâm đến ông,đưa tay kéo kéo ống tay áo phụ thân ám hiệu hắn rời đi.

Tại sao,Du Nhi.

Ta muốn cùng phụ thân ở riêng một nơi chỉ có hai chúng ta.

Nhưng phụ thân còn đang nói chuyện với Thiên Hậu.

Mặc kệ,mặc kệ,phụ thân mau đi với ta.

Hai người tâm ý tương thông,chỉ cần dùng ánh mắt im lặng trao đổi......

Diệp Tiểu Sam nhìn nhi tử dùng ánh mắt tiểu Cẩu chớp chớp nhìn hắn,lòng ngọt ngào như kẹo.

Đang muốn mở miệng nói lời tạm biệt với Thiên Hậu,không ngờ thấy một thiếu niên khả ái trắng noản,hai má tròn vo chạy nhanh vào——

“Phụ thân chủ nhân!”

Diệp Tiểu Sam cười ôm lấy hắn!”Tuyết Cầu,mấy ngày qua ngươi chạy đi đâu? Sao không thấy bóng dáng?”

“Hu hu...... Phụ thân chủ nhân,cứu mạng a,Tuyết Cầu gặp được một cái cây ác ôn thật ghê tởm thật ghê tởm! Hắn khi dễ Tuyết Cầu,người phải làm chủ giúp ta!” Bởi vì có công cứu chủ nên được Thiên Hậu ân tứ thăng chức làm tiểu thỏ tiên,Tuyết Cầu ủy khuất khóc lóc kể lể.

“Cái gì? Có chuyện vậy sao?” Vân Du nghe thấy vội vàng đi đến hỏi”Nói,tên đó là ai? Làm sao khi dễ ngươi? Mau nói cho chủ nhân nghe.”

Tuyết Cầu là ân nhân cứu mạng phụ thân hắn,hắn tuyệt không tha cho người khi dễ Tuyết Cầu!

“Ack...... chuyện này...... Tuyết Cầu ngượng ngùng cúi đầu chơi ngón tay mập mạp trắng noãn,lúng túng mãi mà không thành lời.

“Nói mau,không phải là ngươi đã làm gì chuyện xấu gì chọc trúng thần tiên không nên dây vào đúng không?”

“Hu hu...... Tuyết Cầu bất quá chỉ tò mò đến Bồng Lai sơn du ngoạn một nơi thật rộng lớn mà thôi,đột nhiên thấy một cây nhìn phún phín giống như hành ngon,ta chỉ cắn một cái! Ai biết...... Đó là nhân sâm......”

“Trời ạ,chẳng lẽ ngươi cắn là Thiên Sâm Quân của Bồng Lai Sơn?” Vân Du kêu to!

“Ô hình như là vậy…đó”

“Thảm rồi,vậy ngươi nhất định bị Thiên Sâm vương truy sát! Đó chính là nguyên thần của hắn!”

“Hu hu...... Tuyết Cầu không phải là cố ý,ai bảo hình dạng nó như cây hành làm chi?”

“Ha ha...... Thiên Sâm vương đường đường tu hành mấy ngàn năm lại bị ngươi nói thành hành,Tuyết Cầu,đúng là chỉ có ngươi dám nói!” Vân Du vui sướng cười ha ha!

“Hu hu...... Chủ nhân còn cười người ta!Cái tên bại hoại đó không chịu buông tha ta,còn đem ta...... đem ta......” Tuyết cầu đột nhiên đỏ mặt ấp úng nói không được”Dù sao Tuyết Cầu bị tên bại hoại đó hại thật thê thảm! Chừng mấy ngày cũng không bỏ qua cho ta! May là ta thông minh bỏ trốn,nếu không chủ nhân và phụ thân chủ nhân sẽ không nhìn thấy Tuyết Cầu nữa rồi!”

“Hài tử đáng thương...... Diệp Tiểu Sam thương tiếc sờ sờ đầu Tuyết Cầu.

“Đúng vậy,Tuyết Cầu thật đáng thương,vẫn là phụ thân chủ nhân thương ta nhất,không giống người khác chỉ biết cười ta.Hu hu......”

Tuyết Cầu núp trong ngực Diệp Tiểu Sam giả khóc,vẫn không quên làm mặt quỷ trêu chủ nhân!

“Tiểu bàn thỏ này chỉ biết gây sóng gió!”

Vân Du hận nghiến răng dương nhào tới,Tuyết Cầu thét chói tai chạy thoát!

“A a a cứu mạng a.”

Hai người ngươi đuổi ta chạy đến quên mất tất cả,nhưng Tuyết Cầu không biết là ý trời hay số mạng đã định,đụng đầu vào tên sát tinh trong đời hắn!

“Lần này là.” Thiên Sâm Vương cười cười mạnh mẽ ôm lấy Tuyết Cầu.

“A a a! Buông ra!”

Thấy Tuyết Cầu đầu đụng vào ngực Thiên Sâm Vương,Vân Du thiếu chút nữa cười đến cong người.

Ha ha...... Tuyết Cầu ngốc,thiên cung rộng lớn ngươi nơi nào không chạy,hết lần này tới lần khác chạy vào trong ngực kẻ địch!

Rõ ràng Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại tự động nhảy vào?

“Chủ nhân! Chủ nhân ngươi ngàn vạn đừng thấy chết mà không cứu a!” Tuyết Cầu nước mắt lưng tròng cầu cứu!

“Vân Du công tử,tiểu bàn thỏ này thiếu chút nữa cắn rụng mệnh căn của ta,Bổn vương phải đưa hắn trở về hảo hảo bồi bổ lại tổn thất của ta,chắc là ngươi không phản đối chứ?”

“Không phản đối,chẳng những không phản đối còn vô cùng tán thành! Mang đi,ngươi cứ mang đi đi!” Vân Du nhìn sơ qua đã biết Thiên Sâm vương rất thích Tuyết Cầu nhà bọn họ rồi nghen!

“A a a! Chủ nhân ngươi không có nghĩa khí!Phụ thân chủ nhân cứu mạng!”

Tên bại hoại này căn bản không phải nhân sâm gì hết,hắn là siêu cấp vô địch đại”Dâm côn” a!

“Tuyết cầu,bảo trọng nha! Chủ nhân sẽ rất nhớ đến ngươi!” Vân Du cười xấu xa phất cái khăn tay.

……..

Đợi đến Vân Du quay trở lại,phát hiện bên cạnh phụ thân chẳng những có Thiên Hậu,Thiên đế,chung quanh còn có cả đống thần tiên,nhất thời ghen ghét dữ dội!

“Phụ thân,chúng ta đi thôi!” Vân Du kéo hắn muốn đi ra ngoài.Hắn tuyệt không muốn cùng người khác chia xẻ phụ thân khả ái của mình.

“Không được,Du Nhi,không thể không có lễ phép như vậy.” Nếu Diệp Tiểu Sam cứ thế mà đi,mặt mũi Thiên Hậu biết để ở đâu?

“Phụ thân không đi có phải không?” Hừ,bổn đại thần tự nhiên có cách để người tự đi!

Vân Du trên mặt xuất hiện nụ cười “Ngây thơ”,”Ai ya,phụ thân,khó có dịp mọi người tề tụ đông đủ,người hãy đem nghiên cứu mới nhất của chúng ta”Bách hoa thần thủy” lấy ra đi,để cho mọi người ngửi hương thơm một chút.”

Bách hoa thần thủy gì ở đây? Diệp Tiểu Sam nghe cũng chưa nghe qua tên này,thật không hiểu ra sao.

“Du Nhi,con đang nói gì đó?”

“Ai ya,phụ thân,đừng có giấu chứ.Không phải là cái này sao.” Vân Du một tay ôm eo phụ thân,một tay sờ sờ lên cổ hắn.

Vân Du ngầm xuất ra tiên thuật,lấy ra cái nút lọ vô hình nhét ở mông phụ thân,một “Mùi thơm” hỗn hợp tinh đặc hoa cúc thủy nhất thời chảy ra.

Diệp Tiểu Sam mới cảm thấy mông chợt lạnh,mùi thơm nồng nặc lập tức tràn ngập cảThiên cung ——”Woa,thơm quá đi!”

“Trời ạ,thật là quá thơm!”

“Đây chính là ‘ bách hoa thần thủy’ sao? Thật sự quá tuyệt vời!”

“Đúng vậy,cho tới bây giờ ta còn chưa ngửi qua mùi thơm làm say lòng người thế này,Diệp công tử xin cho chúng ta một chút thần thủy được không.”

“Ta cũng muốn! Ta cũng muốn! Tặng cho lão bà, nàng nhất định vui đến chết!”

Chúng thần tiên ngươi một câu,ta một câu,nói xong Diệp Tiểu Sam xấu hổ hận không thể đào một cái hầm để chui vào!

Cuối cùng ngay cả Thiên Hậu cũng đi đến hỏi” Bách Hoa Thần Thủy này thật sự là đồ tốt! Du Nhi,không biết nước này dùng gì để làm ra?”

“Dùng ‘ yêu ’ đó di mẫu,ta cùng phụ thân dùng nồng đậm ‘ yêu ’,làm đến trời đất mờ mịt,nhật nguyệt vô quang,dùng hết thiên tân vạn khổ mới làm ra được đó!” Vân Du nói dõng dạc.

“Woa,thật cực khổ các con! Vậy cho bổn hậu một lọ ‘ bách hoa thần thủy ’ được không!”

Diệp Tiểu Sam nghe đến đó,rốt cục không nhịn được mũi nhọn từ phía mọi người,che mặt chạy nhanh đi!

“Ai ya,xem ra phụ thân không muốn chia sẻ với mọi người.Thật xin lỗi các vị,bổn đại thần đi trước một bước ” Vân Du gian kế được như ý,cười híp mắt nghênh ngang rời đi.

Chúng thần tiên nghẹn họng không thể hỏi thêm “Bách hoa thần thủy” từ đó thành thất truyền,hậu nhân chỉ nghe kỳ danh chứ không ngửi được mùi hương của nó......

—HOÀN—–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.