Chương trước
Chương sau
Bùi Tiểu Ái sốt ba ngày liền, hết ngủ lại tỉnh, mỗi lần mở mắt ra đều thấy Bùi Ứng Triết. Có khi tỉnh táo có khi mơ hồ, lúc thì gọi hắn là ông chủ nhỏ, lúc lại gọi hắn bé cưng, Bùi Ứng Triết không biết cái nào mới là cách gọi khi y tỉnh táo.
Liên tục truyền nước biển ba ngày, cuối cùng cũng rút ra, Bùi Ứng Triết nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cha hắn nhét vào ngực mình ủ ấm. Hắn ôm chặt ba ba trong lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng y, trước kia ba ba đều ru hắn ngủ như vậy.
Bùi Ứng Triết ngồi bên giường trông nom cha hắn suốt ba ngày ba đêm nên đã mệt ngất ngư, thế là ba phút sau, người được ru còn chưa ngủ mà người ru đã ngủ say sưa......
Bùi Ứng Triết mơ thấy tiệc sinh nhật mười một tuổi của mình, đây là sự kiện trọng đại để Bùi gia tuyên bố với mọi người đã tìm được thiếu gia. Năm đó bị lạc hắn còn quá nhỏ, vì vậy đây là sinh nhật đầu tiên trong trí nhớ của hắn.
Bùi phu nhân xem hắn như búp bê chơi trò thay đồ suốt một ngày, cuối cùng chọn một chiếc sơ mi trắng và bộ vest màu xám đậm có hoa văn in chìm, còn đeo cho hắn một cái nơ nhỏ xinh xắn. Lúc đó Bùi Ứng Triết nghĩ mãi mà không rõ vì sao phải mặc nhiều quần áo như vậy, còn đeo thêm cái vòng trên cổ, hắn cũng đâu phải chó mèo gì, lúc trước hắn ở với ba ba có gì mặc nấy, đã bao giờ bỏ ra cả nửa ngày chỉ để mặc quần áo thôi đâu.
Hắn chưa từng thấy nhiều người như vậy, nam nữ già trẻ, cô dì chú bác, anh trai em gái, mỗi người đều mặc đồ rất đẹp, ánh đèn chiếu vào cứ như cả đám đều phát sáng.
Hắn bị đẩy lên giữa đám người, đứng trước một cái bánh kem năm tầng cao bằng hắn. Trước kia hắn đi qua tiệm bánh cũng chưa từng thấy bánh kem nào lớn đến thế, hắn nghĩ một tầng này cũng đủ cho hắn và ba ba ăn được mấy ngày.
Bọn họ gọi hắn là Bùi thiếu gia, còn hát bài chúc mừng sinh nhật hắn. Bùi Ứng Triết không thích, tên hắn không phải thiếu gia mà là bé cưng.
Bùi phu nhân bảo hắn ước nguyện, đây là sinh nhật đầu tiên của Bùi Ứng Triết, lần đầu tiên ăn bánh sinh nhật, trước kia hắn không biết sinh nhật còn có thể ước nguyện, trong lòng mừng rỡ, ánh mắt sáng lên: "Điều ước gì cũng được sao ạ?"
Đón con về nhà được một thời gian rồi mà đây là lần đầu tiên Bùi phu nhân thấy hắn cười: "Đúng vậy, Tiểu Triết cứ ước đi, nguyện vọng gì cũng sẽ thành sự thật cả."
Bùi Ứng Triết hắng giọng một cái rồi nói thật to thật rõ với bánh kem: "Tôi không thích ở đây, tôi muốn về nhà tìm ba ba, ước gì ngủ một giấc ngày mai mở mắt ra sẽ gặp được ba ba." Khi đó hắn chưa biết điều ước không được nói ra miệng, nếu nói ra sẽ mất linh nghiệm. Sau này hắn thường nghĩ nhất định vì mình đã nói ra điều ước này nên hắn không tìm được ba ba nữa.
Hắn vừa nói xong thì tất cả khách mời quay sang nhìn nhau, có mấy người còn cả gan xì xào bàn tán. Đã lâu như vậy mà con trai mình từ đầu đến cuối không chịu gọi một tiếng ba ba, Bùi tiên sinh vẫn luôn canh cánh trong lòng, không ngờ còn bị con trai làm mất mặt nên lập tức nổi giận, đập bàn quát hắn cút ra ngoài, cút ngay tức khắc.
Bùi Ứng Triết phân biệt được lời nói ngọt và trách mắng, nhưng lúc này hắn chỉ quan tâm mình có thật sự đi được hay không, sợ hãi hỏi lại: "Thật sao? Con có thể đi rồi sao?"
Sau đó hắn vùng ra khỏi ngực Bùi phu nhân rồi chạy vụt ra ngoài đại sảnh trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chạy ra vườn hoa, chạy ra cổng, chạy ra đường, chạy mãi chạy mãi không dám dừng lại.
Ngày đó hắn đương nhiên không tìm được ba ba, đêm rất tối, gió rất mạnh, hắn sợ nhưng không dám khóc vì hắn không được phép khóc trong ngôi nhà này. Cuối cùng hắn lạc đường, sau đó bị mấy người đuổi theo nhét vào xe đem về nhà.
Nhưng trong giấc mơ này hắn tìm được. Hắn chạy rất lâu, bỗng nhiên nhìn thấy nhà của hắn và ba ba. Nhà này còn nhỏ hơn cả toilet ở nhà kia nhưng hắn rất thích, thích nhất trên đời. Rõ ràng trời đã tối nhưng ba ba lại không ở nhà, ba ba từng nói trời tối thì phải về nhà, Bùi Ứng Triết đành phải ngồi ở cửa chờ y.
Chờ mãi mới thấy được ba ba, Bùi Ứng Triết chạy tới nhào vào lòng y. Nhưng ánh mắt ba ba nhìn hắn rất xa lạ, giống như không biết hắn là ai. Bùi Ứng Triết cuống quýt: "Ba ba ôm con một cái đi!"
Ba ba nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng: "Tôi không biết cháu......"
Bùi Ứng Triết hoảng sợ run lên: "Ba ba, có phải ba ba giận con về nhà muộn không? Giờ con về rồi, ba ba đừng giận bé cưng nữa mà."
Ba ba đẩy hắn ra: "Nhưng tôi không biết cháu, bé cưng của tôi không mặc loại quần áo này."
Bùi Ứng Triết luống cuống cởi bộ vest trên người mình ra, càng quýnh càng rối, càng rối càng quýnh, làm thế nào cũng không cởi được nút. Hắn lại giật cái nơ ra, nhưng giật mạnh cách mấy cũng không ra mà còn siết chặt hơn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Hắn toát mồ hôi lạnh khắp người: "Ba ba không thể không biết con được!"
Sau đó Bùi Ứng Triết bừng tỉnh. Lúc đi ngủ hắn ôm ba ba, lúc tỉnh lại đã biến thành ba ba ôm hắn.
Bùi Tiểu Ái đưa tay lau mồ hôi trên trán Bùi Ứng Triết: "Ông chủ nhỏ, anh gặp ác mộng."
Bùi Ứng Triết nắm chặt tay y thì thào: "Có thể gọi bé cưng được không......"
Bùi Tiểu Ái mím môi, qua một lúc lâu mới khẽ khàng thốt ra hai chữ: "Bé cưng?"
Bùi Ứng Triết vẫn chưa thoát ra khỏi cơn ác mộng kia, vùi đầu vào ngực cha hắn: "Ba ba ôm con đi, con nhớ ba ba lắm."
Bùi Tiểu Ái nghĩ thầm chẳng phải vẫn đang ôm đây sao.
***
Hai người ôm nhau ngủ một giấc đến bảy tám giờ tối, dì Dương đã chuẩn bị xong bữa ăn nóng sốt. Bùi Ứng Triết mang tâm sự nặng nề nên rót cho mình ly rượu rồi bảo dì Dương rót cho ba ba một ly nước trái cây.
Trước kia hai người ăn cơm chung, Bùi Tiểu Ái thường tìm cách chen đến bên cạnh hắn, hôm nay lại bưng đĩa ngồi một mình phía xa, vùi đầu ăn không nói câu nào.
Bùi Ứng Triết nhìn y một hồi cũng chẳng biết nói gì nên dứt khoát vùi đầu ăn cơm, thế là trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng dao nĩa lách cách.
Đang ăn nửa chừng thì điện thoại của Bùi Ứng Triết reo vang, Bùi phu nhân gọi tới. Trong lòng Bùi Ứng Triết rất loạn, lúc đầu không định nghe máy nhưng chuông cứ reo mãi, hắn đành phải đặt đũa xuống rồi ra ban công nghe điện thoại.
Lần trò chuyện này hơi lâu, khi Bùi Ứng Triết về phòng ăn thì trông thấy cha hắn đang ngồi ở chỗ hắn, gối đầu lên cánh tay gục xuống bàn.
"Sao thế?" Bùi Ứng Triết đến gần mới phát hiện ly rượu của mình đã trống rỗng, thừa dịp hắn ra ngoài cha hắn đã lén uống rượu......
"Nước của bé cưng đắng quá, sao bé cưng lại uống nước đắng như vậy?" Bùi Tiểu Ái ngẩng đầu, trong mắt long lanh nước. Y vừa ngây thơ vừa đơn thuần, ngay cả ánh mắt cũng rất trong trẻo, lúc nhìn người khác cứ như một đứa trẻ ngây ngô hoặc một con vật nhỏ không biết gì.
Bùi Ứng Triết chợt cảm thấy không thể gọi được hai chữ ba ba. Thật ra hắn không biết ba ba bao nhiêu tuổi, trước kia không biết, hiện tại cũng không biết. Bây giờ nhớ lại lần đầu tiên gặp ba ba ở bãi rác, ba ba vẫn chỉ là một thiếu niên gầy gò đáng yêu, sao hắn lại mở miệng ra gọi người ta là ba ba cơ chứ? Gọi ca ca cũng được mà.
Vị ca ca này vẫn không biết tâm tư hắn đang bay xa, chống cằm nói: "Tôi phải đi......"
Bùi Ứng Triết không ngờ y còn nghĩ tới chuyện này, xích lại gần xoa lên khuôn mặt nóng bừng của y rồi mạnh miệng chất vấn: "Đi đâu?" Trải qua chuyện này, Bùi Ứng Triết đã quyết định sẽ không để y ở nơi mình không thấy được nữa. Nếu y còn dám chạy thì Bùi Ứng Triết nhất định phải bắt y về nhốt lại.
Đuôi mắt Bùi Tiểu Ái dần đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào: "Bé cưng là bé cưng của người khác, bé cưng có nhà rồi."
Cả trái tim Bùi Ứng Triết đều sắp bị y bóp nát, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Bùi Tiểu Ái nấc rượu rồi lớn tiếng ra lệnh: "Tôi vừa nói "đi" đấy, giờ anh phải hôn tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.