Mà bây giờ hoàng tử bé rốt cuộc đã tìm được báu vật duy nhất để đón về cung điện của mình.
Bùi Ứng Triết thất thần nhìn vết sẹo trên vành tai ba ba. Hắn nhớ lại ngày đó ba ba che chở hắn đi thật xa, pháo đốt bay sát mặt họ, ba ba ôm chặt hắn vào ngực.
Ba ba luôn dũng cảm như thế, dường như cái gì cũng không sợ. Hắn cũng rất dũng cảm, chỉ cần có ba ba ở đây thì hắn chẳng sợ gì cả.
Đã là chuyện mười mấy năm trước nhưng Bùi Ứng Triết vẫn nhớ hết sức rõ ràng.
Lần trước khám sức khỏe tổng quát bác sĩ đã nói may là thính lực không bị ảnh hưởng, chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Bùi Ứng Triết nhìn một hồi lại bất giác vươn tay sờ nhẹ lên vết sẹo dữ tợn kia: "Đau không?"
Bùi Tiểu Ái đang ngồi xếp bằng trong bồn tắm nghịch nước. Hai tay bịt kín lỗ xả nước của bể tắm, dòng nước liền tràn vào lòng bàn tay y. Buông tay ra bong bóng lại nổi lên ùng ục. Y cứ thế bịt lại rồi buông ra, một mình chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Bất ngờ bị Bùi Ứng Triết nắm vành tai, Bùi Tiểu Ái giật mình sợ hãi. Thật ra y hơi sợ ông chủ nhỏ, nói thế cũng không đúng, y luôn sợ người giàu, ông chủ nhỏ lại là người giàu có rất nhiều tiền.
Y không dám tránh, quay đầu rụt rè nhìn ông chủ nhỏ thì thào: "Không đau, chỉ là, chỉ là anh sờ làm tôi ngứa quá......" Nói xong vành tai đỏ bừng lan xuống tận cổ.
Bùi Ứng Triết thấy vành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-con-trai-ho-trong-dong-rac/1776504/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.