“Tuyết Nhi thử đoán xem.” Úy Trì Thác Dã mỉm cười nói.
“À… Búp bê?” Giang Tuyết Nhi nghiêng đầu hỏi. Do lần nào anh Thác Dã tặng quà cho bé nếu không phải là búp bê thì cũng là quần áo đẹp.
“Không phải.” Úy Trì Thác Dã nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt mái tóc mềm mại của Tuyết Nhi, trong tim có cảm giác thân thiết. Ở trong lòng cậu, Tuyết Nhi giống như là người thân của mình vậy.
Giang Tuyết Nhi chu môi nũng nịu: “Anh Thác Dã, mặc kệ là anh tặng quà gì, Tuyết Nhi cũng đều thích.” Bé nói thật, chỉ cần anh Thác Dã đến thăm bé, cho dù không có quà tặng, bé cũng thấy rất vui vẻ.
“Cô bé ngốc, hôm nay anh có đem theo một món quà rất đặc biệt, để bù lại năm ngoái đã không đến kịp chúc mừng sinh nhật Tuyết Nhi.” Trong tròng mắt cậu ánh lên tia áy náy.
“Thật không, tuyệt quá, anh Thác Dã là tốt nhất!” Anh vẫn còn nhớ rõ năm ngoái anh đã không tới chúc mừng sinh nhật cho cô. Giang Tuyết Nhi nhất thời kích động, chu đôi môi nhỏ xíu của mình ịn vào hai má Úy Trì Thác Dã, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt cậu phát ra một tiếng kêu thật to.
Úy Trì Thác Dã mỉm cười dịu dàng, tùy ý hành động trẻ con của cô bé, sau đó bồng cô bé lên, vừa đi vừa nói: “Tuyết Nhi, bây giờ anh trai dẫn em đến khu vui chơi nhé, được không?” Bởi vì Tuyết Nhi bị bệnh tim nên cô bé không thể giống như những bạn nhỏ khác thỏa thích nô đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-co-dau-nho/2634734/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.