Úy Trì Hi nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi Xích Long bảo, sau đó mới nhận thấy, đất trời bao la nhưng cô lại không có chỗ để dung thân!
Từ năm bốn tuổi gặp được người đàn ông trong sinh mệnh này, cho tới bây giờ, trong thế giới của cô ngoại trừ anh ra, tất cả dường như chỉ toàn là khoảng trống!
Rốt cuộc cô đã sai ở đâu? Chẳng những gặp phải người đàn ông lạnh lùng lãnh khốc như thế, chết tiệt, vậy mà còn cắm đầu cắm cổ đi yêu anh ta!
Thời gian như quay ngược trở lại, trong đầu cô giống như một thước phim quay chậm, từng cảnh từng cảnh cô cùng anh trải qua, vẫn luôn khắc sâu vào trong trái tim cô.
Tình yêu của cô vẫn còn chưa đủ cố gắng sao?
Từ cái đêm mơ mơ hồ hồ kia, anh say rượu leo lên giường của cô, á, mặc dù do cô leo lên giường của anh trước. Vào đêm đông giá rét đó, ban đầu cô dự tính sẽ đi quyến rũ anh, vất vả lắm mới lấy được can đảm. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể thành công, nhưng may mắn thế nào cô và anh lại có quan hệ thân mật lần đầu tiên. Tuy nhiên cô cũng biết rằng, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy?
Cô thành công mê hoặc anh, đánh thức dục vọng nam tính của anh. Thế nhưng chỉ vì cô ra ngoài mua bữa sáng cho anh, mà làm cho mộng vỡ tan tành! Nhiều đêm, cô luôn tự trách bản thân lúc đó sao lại rời đi. Nếu như cô ngoan ngoãn chờ anh tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-co-dau-nho/2634723/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.