Nhưng con bé bỏ đi đã bốn năm rồi, lúc này có khỏe không? Đã trốn đến nơi nào? Hắn gần như sới tung cả quả đất này lên rồi, nhưng vẫn không thể tìm thấy con bé!
“Chậc chậc, em không nói lời nào xem ra có vẻ hay hơn đấy.” Hắn nhạo báng, bàn tay ngay lập tức không an phận phủ dần xuống hông cô. Giọng nói của cô ấy thật là khó nghe, nhưng lại rất gợi cảm, nói chung là hắn đã nghe nhiều giọng rên rỉ ẻo lả của phụ nữ rồi.
“Này! Làm ơn đừng xúc phạm chất giọng trời cho của tôi!” Cô nói thật, trước đây đã từng có thời gian, cô đã rất tự ti về giọng nói khó nghe của mình. Nhưng một cậu nhóc lại nói giọng của cô là do ông trời ban tặng, do vậy cô mới có lại lòng tin!
“Ha ha ha…” Hắn cười ầm lên, bây giờ thì không thể cưỡng lại được. Cô gái này tự mãn quá độ sao? Cái giọng vịt đực ấy mà cũng gọi là giọng trời ban, vậy thì giọng của hắn xem chừng còn giống của thiên thần hơn!
“Này! Tự trọng một chút! Chế nhạo người khác chính là hành vi vô đạo đức!” Cô giơ ngón trỏ trắng nõn thon dài như cọng hành lên, chọt chọt vào lồng ngực để trần của hắn, chu môi bất mãn nói.
Đột nhiên, hắn nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, kéo cô dán sát vào trong ngực, cúi đầu xuống gần bên tai cô, cánh môi như có như không lướt qua dái tai nhỏ nhắn, dụ hoặc nói, “Tôi không phải họ này.”
Lăng Vũ Hi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-duoc-co-dau-nho/2634654/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.